Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 348 - Chương 348 - Vạn Chúng Chú Mục

Chương 348 - Vạn Chúng Chú Mục
Chương 348 - Vạn Chúng Chú Mục

Những người trước đây đã biết Lục Thánh, hoặc nhiều hoặc ít từng có quan hệ với hắn, lúc này trong lòng bọn họ đều có chung một loại cảm thụ, đó là cùng có vinh dự.

Đặc biệt là các tân sinh viên, bọn họ kiêu ngạo ưỡn ngực thật cao.

Ta và Lục Thánh cùng khóa!

Những tân sinh viên từng bị Lục Thánh đánh bầm đầu, hậm hực và nghẹn khuất tồn đọng trong lòng trước đây vào lúc này đều bị quét sạch, thần thanh khí sảng, nói không nên lời, ngay cả cái cằm cũng bị nâng lên vài phần.

Con bà nó, ông đây chính là người bị Lục Thánh tự tay đánh đập a!

Ngươi đã từng bị Lục Thánh đánh đập chưa?

Không có chứ gì! Mua ha ha ha ha!

Còn Lâm Trạch thì đã kích động đến sắp điên rồi. Hắn hận không thể cùng toàn thế giới tuyên bố: Lục Thánh chính là lão đại của ta!

Trần Ý Huyền thì lại mang vẻ mặt ảm đạm, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.

Hắn đã đoán được có một ngày hắn sẽ bị Lục Thánh vượt qua, nhưng hắn không nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như vậy.

“Từ hôm nay trở đi Thánh Võ Đại thứ bảy sẽ nghênh đón một thời đại thống trị thuộc về Lục Thánh!”

Trần Ý Huyền nói với đám bạn bên cạnh, không một ai dám phản bác hắn.

Tiêu Lan như có điều suy nghĩ, trong lòng hắn đã bắt đầu tính toán sau khi trở về mỗi ngày hắn sẽ viết tên Lục Thánh lên hoa quả rồi ép nước uống.

“Ngoan nhân a! Đây rốt cuộc là nhân vật gì?”

Nam thanh niên đi theo Dương Diên đều nhìn đến choáng váng.

Hắn ở khu vực phía Đông đã nhiều năm như vậy mà còn chưa từng thấy qua sinh viên của Thánh Võ Đại có bộ dạng như này. Cả đám đều giống như bị điên, y như quần thần ủng hộ Đế Vương, là fan cuồng của thiếu niên đang đứng ở cửa Tháp Võ Thánh.

Nhưng mà ngẫm lại thành tích leo tháp cao tới tầng 28 của Lúc Thánh, còn có Miêu Nhân Hùng bị Lục Thánh bóp ngất nằm một đống giống như chó chết ở trên bậc thang, chuyên này dường như trở thành chuyện đương nhiên.

"Hắn không người chung một thế giới với chúng ta." Nam thanh niên lắc đầu, nói với Dương Diên bên cạnh: "Dương Diên sư muội, không phải ngươi nói đã tìm được bạn học cũ của ngươi rồi sao? Ngươi gọi hắn ra gặp mặt một chút, xong việc chúng ta sẽ trở về. Lúc này đám người của Thánh võ đại thứ bảy đều như gà sôi máu, quá nguy hiểm, không nên ở lâu a."

Dương Diên nhìn hắn một cái, đưa tay chỉ vào Lục Thánh đang tỏa ra hào quang vạn trượng, nói: "Kia kìa, hắn đứng ở nơi đó! Ngươi không thấy sao?”

Nam thanh niên lập tức sửng sốt, vẻ mặt kỳ quái nói: "Dương Diên sư muội, ngươi nói giỡn đấy à?”

Dương Diên cũng lười giải thích với hắn mà quay đầu bước đi.

“Thật không nghĩ tới nàng lại là loại người có lòng hư vinh mạnh mẽ như vậy.” Nam thanh niên có chút buồn cười lắc đầu nói, sau đó vội vàng đuổi theo Dương Diên. “Dương Diên sư muội, chờ ta một chút, ta không có ý đó.”

Dương Diên bước đi thật nhanh, nàng vốn muốn gặp Lục Thánh một lần nhưng bây giờ nàng đã không còn ý nghĩ đó nữa.

Bởi vì hắn đang đứng ở trước Tháp Võ Thánh và bị vạn chúng chú mục, toàn thân hắn đều phát ra hào quang vô cùng chói mắt, Dương Diên cảm thấy mình không xứng với Lục Thánh.

Nam thanh niên nhanh chóng chạy tới chắn trước mặt Dương Diên, nói: “Dương Diên sư muội, ngươi đừng nóng giận mà. Ta tin. Ta tin còn không được sao?”

Dương Diên lạnh lùng, mặt không chút thay đổi quát: "Tránh ra.”

Nam thanh niên há hốc miệng, hắn đang muốn nói gì thì bỗng nhiên có một bàn tay to lớn từ bên cạnh vươn tới nắm cổ áo hắn và nhấc cả người hắn lên.

“Người ta bảo ngươi tránh ra mà ngươi còn không nghe thấy sao? Ngươi điếc đúng không?” Có người lớn tiếng thô lỗ nói với hắn.

Đó là một vị thiếu niên cao lớn cường tráng, khuôn mặt mập mạp, sau lưng còn đeo một thanh đại thương.

“Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?” Nam thanh niên hoảng sợ la lên.

“Ngay cả nữ nhân của Thánh ca mà ngươi cũng dám quấy rầy hả? Ngươi nói xem ta muốn làm gì?”

Trên mặt Lâm Trạch lộ ra một nụ cười dữ tợn. Một lát sau nam thanh niên đã bị hắn hành hung thành đầu heo, nằm im trên mặt đất.

“Tên khốn!” Lâm Trạch cúi đầu mắng nam thanh niên một câu, rồi hắn có chút buồn rầu vò đầu bức tai.

Đồng dạng là dẹp người mà sao ta lại không làm được hiệu quả bá đạo tuyệt luân như Thánh ca nhỉ?

Lầm Trạch bỗng nhiên nhớ tới mục đích hắn tới đây mà quay đầu nghiêm túc nói với Dương Diên: "Dương Diên đúng không, Thánh ca bảo ta tới nói với ngươi rằng ngươi chờ một chút, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Dương Diên chớp chớp đôi mắt đẹp, hỏi: "Ngươi là bằng hữu của Lục Thánh sao?”

Lâm Trạch nhếch miệng cười nói: "Thánh ca là lão đại của ta, hắn hiện tại...... Ừm, ngươi cũng biết rồi đấy, Thánh ca sẽ không dễ dàng thoát thân, cho nên mới để cho ta tới tìm ngươi trước.”

Dương Diên gật đầu "Ồ" lên một tiếng.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

“Được rồi, để ta dẫn Thánh tẩu đi dạo một chút.”

Lâm Trạch cực kỳ nhiệt tình chào hỏi, khi Dương Diên nghe được hai chữ "Thánh tẩu" thì khuôn mặt nàng liền ửng đỏ, mặc dù không nói một lời mà bước chân nàng lại trở nên rất nhẹ nhàng.

Nam thanh niên kia nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn lên bóng cây rậm rạp trên đầu, thân thể không ngừng run rẩy nhè nhẹ.

“Lục...... Lục Thánh! Dĩ nhiên là thật… Hắn thật sự là bạn học cũ của Dương Diên...... Khốn kiếp!”

...

Bình Luận (0)
Comment