Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 347 - Chương 347 - Lục Thánh Lộ Diện

Chương 347 - Lục Thánh Lộ Diện
Chương 347 - Lục Thánh Lộ Diện

Không có người chú ý vào màn hình lớn nữa, ánh mắt mọi người đồng loạt hội tụ đến cửa ra vào của Tháp Võ Thánh.

Trong sự chờ đợi của mọi người, cuối cùng cũng có người đi ra.

Đó là một thanh niên cao lớn khôi ngô đi ra khỏi Tháp Võ Thánh, dừng lại ở vị trí cửa ra vào.

Hắn hơi nheo mắt lại để dần dần thích ứng với ánh sáng bên ngoài tháp.

Khi nhìn thấy có tới hàng trăm hàng ngàn ánh mắt đang tập trung trên người mình, Miêu Nhân Hùng cũng sửng sốt một chút, sau đó trên mặt hắn liền lộ ra nụ cười.

Những người này hẳn là đều bị thành tích của ta làm cho sợ ngây người!

Miêu Nhân Hùng có đủ sức mạnh để kiêu ngạo như vậy. Tuy rằng hắn không rõ ràng lắm chính mình cuối cùng có thành tích như thế nào, nhưng hắn có thể cảm giác được mình tuyệt đối có thành tích tốt hơn so với Thánh Võ Đại thứ bảy.

"Võ Thánh Đàm Trung Ngọc là đại kỳ tài thành đạt muộn, cho nên Tháp Võ Thánh của Thánh Võ Đại thứ bảy thành lập với thời gian ngắn nhất, do đó tạo ra phân thân ý chí cũng hơi yếu một chút. Khó trách tại sao sinh viên của Thánh Võ Đại thứ nảy đều là phế vật như vậy! Ha ha ha ha......

Miêu Nhân Hùng cười lạnh trong lòng, giương mắt quét nhìn toàn trường.

Nhưng không lâu sau đó Miêu Nhân Hùng liền cảm giác có chút không thích hợp, vì ánh mắt của những người này nhìn hắn như thế nào lại không giống với tưởng tượng của hắn?

Cảm giác này thật kỳ lạ, hình như ta đang đứng chặn màn hình lớn ở trong rạp chiếu phim vậy!

Chẳng lẽ người bọn họ chú ý không phải là ta?

Miêu Nhân Hùng còn chưa nghĩ thông suốt thì một bàn tay to đã đặt ở trên đầu hắn, dùng sức đẩy cả người hắn sang một bên.

Một giọng nói bình tĩnh vang lên sau lưng Miêu Nhân Hùng.

“Phiền ngươi nhường đường cho ta, ngươi cản đường của ta rồi.”

Miêu Nhân Hùng dùng vẻ mặt thấy quỷ khi cả người bị đẩy sang một bên.

Hắn vô cùng bối rối, vì hắn chính là Miêu Nhân Hùng, là top 1 Lão Sinh Bảng của Thánh Võ Đại thứ tư, là top 6 Thất Thánh Bảng.

Hắn chưa bao giờ bị người khác đối xử như vậy.

"Khốn kiếp, ngươi dám..."

Miêu Nhân Hùng rống lên, có một cỗ lửa giận từ đáy lòng hắn nhảy lên tới đỉnh đầu.

Miêu Nhân Hùng mãnh liệt xoay người, vẻ mặt hung lệ hướng về phía kẻ to gan lớn mật dám đẩy hắn đánh tới một quyền.

Miêu Nhân Hùng khí huyết dâng trào, khí thế thuộc về võ giả cấp sáu đỉnh phong không chút che dấu.

Nhưng một cánh tay to dài có lực nhanh chóng thò ra từ trong bóng tối bóp vào cổ Miêu Nhân Hùng.

Lúc này mặt trời đã chói chang, cửa ra vào của Tháp Võ Thánh trở thành nơi giao giới giữa ánh sáng và bóng tối.

Miêu Nhân Hùng giống như một con gà con bị người ta một tay nắm lên giữa không trung.

Ánh mặt trời nóng bỏng chiếu lên người Miêu Nhân Hùng, nhưng hắn lại cảm thấy hàn khí lạnh thấu người.

Bởi vì Miêu Nhân Hùng nhìn thấy tại nơi âm u mà ánh mặt trời không thể với tới trước mặt hắn có một thân hình trẻ trung cao ngất chậm rãi đi ra.

Người này bóp cổ Miêu Nhân Hùng và đưa hắn lại gần, ánh mắt lạnh như băng của người này rơi vào trên người hắn, bình tĩnh mở miệng nói: “Như thế nào? Ngươi cản đường ta mà lại còn dám nói lý sao?”

Sau đó Miêu Nhân Hùng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

...

Lục Thánh ném Miêu Nhân Hùng qua một bên giống như vứt bỏ một túi rác, rồi hắn chậm rãi đi ra khỏi Tháp Võ Thánh.

Đám người bên ngoài Tháp Võ Thánh lúc này đều hít thở không thông, nhưng vài giây cả đám lập tức sôi trào.

Vô số ánh mắt mang theo sự khiếp sợ, kính ý, sùng bái, kích động,...... đều hội tụ trên thân Lục Thánh.

Lục Thánh đắm chìm trong ánh mặt trời rực rỡ, trên thân hắn tựa hồ có vô số hào quang gia nhập.

Giờ khắc này Lục Thánh so với mặt trời trên cao càng thêm chói mắt, hào quang vạn trượng.

Một màn này đối với tất cả mọi người ở đây mà nói sợ là chuyện cả đời khó quên. Vì bọn họ đã tận mắt chứng kiến sự ra đời của một huyền thoại.

Từ nay cho đến rất nhiều năm về sau, có lẽ Thánh Võ Đại thứ bảy đều sẽ lưu lại truyền thuyết có liên quan tới Lục Thánh.

Sau khi tiện tay ném Miêu Nhân Hùng sang một bên, Lục Thánh híp mắt nhìn lướt qua đám người.

Hắn đối với cảnh tượng trước mắt cũng không có gì ngoài ý muốn. Vì từ một khắc hắn tiến vào Tháp Võ Thánh thì hắn liền đoán được kết quả này.

"Phàm nhân hiển Thánh cũng là một trong các động lực để tu luyện võ đạo." Lục Thánh thầm nghĩ.

Cảm giác này cũng không tệ lắm, dù sao hắn vẫn chỉ là một vị thiếu niên mười tám tuổi, tựa như thiếu niên tiên y nộ mã muốn một ngày ngắm hết ngàn dặm hoa.

Đại khái chính là ý tứ này!

Lúc này bốn vị phó hiệu trưởng của Thánh Võ Đại thứ bảy đều mang thần sắc phức tạp nhìn xem Lục Thánh trước mặt.

Sau khi tận mắt nhìn thấy Lục Thánh và lại nhìn thấy cảnh tượng hắn bóp cổ Miêu Nhân Hùng rồi bình bình đạm đạm từ trong Tháp Võ Thánh đi ra, trong lòng bọn họ cũng không còn nghi hoặc gì nữa.

“Vốn nên như thế!” Môi của Triệu Khang Thái mấp máy một chút, nhỏ giọng nói ra.

Sau khi nhìn thấy Lục Thánh gật đầu với bọn họ, Triệu Khang Thái cùng ba vị phó giáo còn lại lặng lẽ thối lui.

Kế tiếp là thời gian thuộc về các sinh viên, bọn họ ở đây có chút không thích hợp.

Nói đi cũng phải nói lại, Thánh Võ Đại thứ bảy đã chán nản quá lâu, quả thật cần một mũi nhọn tuyệt sắc như Lục Thánh.

Lục Thánh tựa như sao chổi quật khởi, giống như kỳ nhân quét ngang thiên hạ, mang đến cho bọn họ một hồi cuồng hoan sảng khoái.

Bình Luận (0)
Comment