"Dựa theo xu thế trước mắt mà xem, ta thăng lên tông sư rất đơn giản mà cũng rất khó."
Lục Thánh chỉ cần dựa theo Đại Nhật Quán Tưởng Pháp trong "Hằng Tinh Luyện Thể Thuật" thì hẳn là có thể thuận lợi đặt chân vào tông sư cảnh.
Bởi vì trong đầu Lục Thánh có tông sư đạo của Thi Thịnh Ninh tồn tại, do đó một bước này hắn có thể đi được phi thường thuận lợi, liên kết không kẽ hở là được.
Nhưng mà Hằng Tinh Luyện Thể Thuật lại đại biểu cho tông sư đạo của Đông Cực Tà Dương Vương Hà nhắm thẳng vào cấp 11, tựa như mặt trời rực rỡ, hằng tinh trong tay, bá đạo tuyệt luân.
Trong lòng Lục Thánh có dự cảm, một khi hắn dựa theo phương pháp thăng cấp của Hằng Tinh Luyện Thể Thuật thì sự cân bằng của các ý chí tông sư trong cơ thể hắn sẽ bị phá vỡ ngay lập tức.
Kết quả sẽ là ngoại trừ tông sư đạo hằng tinh ra thì những ý chí tông sư khác sẽ bị thôn phệ hoặc là khu trừ.
Nhưng mà những ý chí tông sư này đối với Lúc Thánh mà nói lại rất trọng yếu. Dù sao hắn chỉ là học tập Vương Hà chứ không phải hoàn toàn đi theo con đường của Vương Hà.
Lục Thánh đi con đường hoàn mỹ hơn Vương Hà. Hạn mức cao nhất của Vương Hà cũng chỉ có thể đạt tới cấp 11, chứ đi không tới cấp 12."
"Trước khi thăng lên tông sư cảnh thì ta phải tìm được biện pháp giải quyết. Có thể nói là ta phải tìm được tông sư đạo chân chính thuộc về ta."
Thời gian kế tiếp Lục Thánh tiếp tục du tẩu trong không gian mộng cảnh.
Hắn một bên thích ứng quyền pháp và chưởng pháp vừa mới đạt được tăng lên, đồng thời tiêu hóa các mảnh vỡ ký ức đã thu hoạch được.
…
Ngày hôm sau bầu trời sáng ngời.
Lục Thánh đi tới sân thượng nhỏ tại lầu ba và nhìn thẳng lên mặt trời ban trưa.
Lúc này hình dáng của vầng Đại Nhật trong đầu hắn đã phi thường rõ ràng, đã đủ chống đỡ hắn nhìn thẳng mặt trời lúc 12 giờ mà không chảy nước mắt.
Sau khi buổi tu hành kết thúc, Lục Thánh thu hồi ánh mắt. Tròng mắt của hắn cơ hồ hóa thành kim sắc.
Lục Thánh chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, nhưng loại chuyện tu hành này không thể gấp được, hắn phải đi từng bước chân vững chắc.
Mà Lục Thánh từ trước đến nay đều tu luyện rất vững vàng.
Lúc này Lục Thánh bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đang quanh quẩn tại cửa biệt thự.
Hắn liền nhảy xuống từ tầng 3 mà khi rơi xuống đất lại không hề có một tiếng động, giống như con mèo dưới chân có đệm thịt.
Lục Thánh từ lầu ba nhảy xuống mà trên mặt đất ngay cả một dấu chân cũng không để lại. Lần này so với lúc trước rơi xuống đất trực tiếp giẫm nát gạch thì hắn đã tiến bộ quá nhiều.
Đây là sự thể hiện việc nắm giữ lực lượng bản thân đạt tới đỉnh cao của Lục Thánh.
Sau khi mở cửa ra, Lâm Trạch đã chờ Lục Thánh ở cửa biệt thự gần một giờ lập tức hai mắt sáng ngời, bước nhanh tới nghênh đón.
“Thánh ca, ngươi đã đi ra rồi.”
Lâm Trạch bỗng nhiên có chút ngượng ngùng mà xoa tay nói: “Thánh ca, ta có thể thương lượng với ngươi một chuyện được không?
Lục Thánh đáp: “Nói đi.”
“Thánh ca có thể… chỉ điểm thương thuật cho ta một chút được không? Chỉ cần vài điểm là tốt rồi. Ta van cầu ngươi a.”
Lâm Trạch mang vẻ mặt cầu xin, bởi vì hiện tại tin tức Lục Thánh có thương thuật thông thần đã lan truyền đầy rẫy trên mạng đến điên rồi.
Năm giai đoạn huấn luyện vũ khí lạnh mà Lục Thánh đã hoàn thành toàn bộ.
Ngày hôm qua Lâm Trạch đi tới phòng huấn luyện vũ khí lạnh mà cả người hắn trực tiếp chấn kinh tại chỗ suốt ba phút đồng hồ.
Tuy rằng Lâm Trạch đã sớm biết Lục Thánh có thương thuật rất mạnh, nhưng hắn nào nghĩ tới Lục Thánh cũng không phải là tiểu sinh học thương thuật như hắn, mà rõ ràng Lục Thánh chính là Thương Thần.
Lâm Trạch có một vị Thương Thần như vậy ở bên cạnh, nếu như hắn không thỉnh giáo một phen thì liệt tổ liệt tông nhà hắn biết được sẽ báo mộng bóp chết hắn.
“Được chứ.” Lục Thánh đáp ứng rất dứt khoát. "Chờ thương pháp cơ bản của ngươi luyện đến viên mãn thì ta sẽ chỉ điểm cho ngươi một lần.”
Vẻ cuống hỉ trên mặt Lâm Trạch vừa tăng lên thì liền nhanh chóng suy sụp xuống.
“Aiii, cơ sở thương thuật của ta muốn luyện đến viên mãn thì cũng phải tận vài tháng sau a…”
“Mà này Thánh ca, chúng ta bây giờ sẽ đi đâu?”
Ý đồ ôm đùi Lục Thánh thất bại, cho nên cả người Lâm Trạch đều trở nên ủ rũ.
Lục Thánh không để ý tới trạng thái của Lâm Trạch, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Chúng ta sẽ đi tới căn tin của Thánh Võ Đại thứ tư ăn cơm!"
Lâm Trạch: “???”
…
Tại căn tin của Thánh Võ Đại thứ tư.
“Ta muốn cái này! Còn cái này nữa!”
Miêu Nhân Hùng lấy cơm xong liền bưng thúng cơm chất đầy như một ngọn núi nhỏ đi tìm kiếm chỗ ngồi ăn.
Hắn tại Thánh Võ Đại thứ tư là top 1 lão sinh bảng, là top 6 thất thánh bảng, cho nên hắn tại Thánh Võ Đại thứ tư được xem như là một nhân vật phong vân.
Nếu như xem Thánh Võ Đại thứ tư như một cái trò chơi, vậy Miêu Nhân Hùng tuyệt đối thuộc về loại đại lão đỉnh cấp. Vô luận hắn đi tới chỗ nào thì cũng đều có thể thu hoạch được một đống ánh mắt ngưỡng mộ cùng sùng bái.
Tất nhiên đó chỉ là trước đây, bởi vì từ sau khi Miêu Nhân Hùng đi tới Thánh Võ Đại thứ bảy leo Tháp Võ Thánh thất bại, lúc hắn trở về chuyện này đã truyền ra khắp Thánh Võ Đại thứ tư, cho nên đang có rất nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt quái lạ.