Miêu Nhân Hùng vừa tìm được vị trí ngồi xuống, chợt nghe bên tai truyền đến âm thanh xì xào bàn tán.
“Miêu Nhân Hùng kìa. Nghe nói hắn đi Thánh Võ Đại thứ bảy leo tháp thất bại, mặt mũi xám xịt trở về.”
"Cũng không phải vậy đâu, Miêu Nhân Hùng đã bị một vị tân sinh viên của Thánh Võ Đại thứ bảy đánh bại, nghe nói hắn còn bị người ta bóp cổ nhấc lên như gà con vậy!"
“Đậu phộng, là tân sinh viên thật chứ? Miêu Nhân Hùng dễ ăn như vậy sao?”
"Aiii, ngươi nói xem Miêu Nhân Hùng mà không có thực lực thì làm sao có được danh tiếng. Mấu chốt là hắn lại bị một vị tân sinh viên đánh bại, hắn quả thực đã làm mất sạch mặt mũi của Thánh Võ Đại thứ tư chúng ta!"
“Miêu Nhân Hùng là điển hình của thằng ngốc trang bức thất bại a.”
“...”
Miêu Nhân Hùng là võ giả cấp sáu nên có ngũ giác kinh người, do đó những âm thanh nói chuyện này đều truyền vào lỗ tai của hắn.
Miêu Nhân Hùng nghe thấy mà gân xanh trên huyệt thái dương căng lên, tô cơm bằng thép trên tay liền bị hắn nặn ra mấy cái dấu tay thật sâu.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Ta không cần vì mấy lời nói ngu ngốc này mà làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình!
Miêu Nhân Hùng không ngừng nói với mình ở trong lòng. Nhưng trên thực tế tâm tình của hắn vốn đã rất kém cỏi.
Cũng bởi vì chuyện leo tháp kia mà Miêu Nhân Hùng buồn bực đến nổi ngay cả khẩu vị cũng đều kém đi rất nhiều, lượng cơm hôm nay hắn đã ăn ít đi. Trước đây Miêu Nhân Hùng đối với đống thức ăn xếp thành núi nhỏ trước mặt có chiều cao ít nhất gấp ba lần.
Ăn cơm thôi!
Miêu Nhân Hùng hít sâu một hơi, miễn cưỡng đem tâm tình bình phục lại chuẩn bị ăn cơm.
Đúng lúc này có một bóng người như gió lốc xông vào căn tin, vẻ mặt hắn hưng phấn kêu lên.
"Các huynh đệ nghe nói gì chưa?”
“Miêu Nhân Hùng đi leo tháp tại Thánh Võ Đại thứ bảy đã bị một vị tân sinh viên đánh bại. Nghe nói hắn đã bị dọa cho ngất tại chỗ và tè ra quần luôn!”
Người này cũng không cố ý che giấu âm lượng của mình, hắn căn bản không chú ý tới sự tồn tại của Miêu Nhân Hùng.
Âm thanh hưng phấn của hắn ở trong căn tin cũng không tính là ồn ào có vẻ đột ngột cùng rõ ràng. Rất nhiều người đều dừng lại động tác trên tay ngẩng đầu lên nhìn hắn, rồi cũng nhân tiện liếc mắt nhìn Miêu Nhân Hùng đang ngồi trong căn tin.
Đám bạn của người này điên cuồng nháy mắt với hắn, nhưng hắn lại hồn nhiên ngây ngô cười nói.
“Ha ha ha, cười chết ta rồi. Tên Miêu Nhân Hùng kia cũng có hôm nay a. Hắn dĩ nhiên lại bị một vị tân sinh viên đánh cho tè ra quần. Thực sự là buồn cười a."
Miêu Nhân Hùng vốn chuẩn bị ăn cơm thì động tác liền dừng lại. Hắn phảng phất như nghe được trong lòng mình có tiếng sụp đổ.
Tiếng cười sang sảng kia rơi vào tai Miêu Nhân Hùng như cọng rơm rơi vào ngọn lửa, từ đáy mắt hắn dâng lên lửa giận hừng hực.
Miêu Nhân Hùng siết chặc nắm đấm làm phát ra tiếng kêu răng rắc.
Lửa giận trong lòng hắn đã tích lũy đến cực hạn, giống như Hỏa Sơn bạo phát!
Ầm!!!
Cái bàn trước mặt Miêu Nhân Hùng trực tiếp bị hắn hất bay đi ra ngoài, cơm nước văng tứ tung.
Miêu Nhân Hùng đứng lên, bỗng nhiên vọt tới Một mảnh bàn ghế bị hắn ủi ngã, ngay sau đó hắn đã đứng trước mặt người đang nói xấu hắn.
Miêu Nhân Hùng gắt gao trừng mắt nhìn vị sinh viên của Thánh võ đại thứ tư mặt mũi đã sớm trắng bệch, lửa giận trong mắt hắn hầu như có thể phun ra ngoài.
Miêu Nhân Hùng thở hổn hển, trong lỗ mũi dường như có bạch sắc chi khí phun ra.
"Ta lập lại lần nữa, ta không có tè, ra, quần!"
Nam sinh kia bị Miêu Nhân Hùng nắm cổ áo điên cuồng gật đầu, hô: "Ngươi không có tè ra quần! Ngươi tuyệt đối không có tè ra quần!"
Hắn điên cuồng phụ họa Miêu Nhân Hùng, toàn bộ người trong căn tin cũng đứng lên, khuôn mặt khẩn trương nhìn xem Miêu Nhân Hùng, bọn họ rất sợ sẽ phát sinh chuyện máu me tại sân trường.
Miêu Nhân Hùng cũng không phải là người bình thường, nếu hắn thật sự nảy sinh ác tâm thì sẽ chết người đấy.
Nhưng còn tốt là Miêu Nhân Hùng cuối cùng vẫn còn lưu lại một điểm lý trí.
Sau một cú bạo phát cộng thêm nam sinh kia đúng lúc nhận lỗi, lửa giận trong lòng Miêu Nhân Hùng dường như tiêu biến hơn phân nửa, ngay cả tiếng thở của hắn cũng dần dần trở nên chậm lại.
Miêu Nhân Hùng buông lỏng thân thể căng cứng, đem nam sinh đặt xuống dưới đất.
Nhưng đám người vây xem còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe được một giọng nói bình tĩnh vang lên ở trong căn tin.
"Miêu Nhân Hùng!"
Giong nói này hiện ra quá đột ngột cùng không hợp thời điểm, thậm chí nó còn mang theo vài phần coi thường.
Trong nháy mắt lửa giận trong lòng Miêu Nhân Hùng vừa chìm xuống lại lần nữa dâng lên.
Hai mắt hắn lập tức sung huyết, khí thế cường đại ầm ầm bạo phát, hắn mãnh liệt xoay người lại đánh ra một quyền.
"Bà mẹ nó, tên khốn kiếp nào gọi lão tử?"
Ầm!!!
Nắm đấm tràn ngập lửa giận của Miêu Nhân Hùng hung hăng đánh vào một lòng bàn tay vừa dầy vừa to, giống như trâu bò vào biển mà không có một gợn sóng.
Người tới thân hình không chút lay động, vững như sơn nhạc.
Miêu Nhân Hùng ngây người tại chỗ, trước mắt hắn phảng phất như có một bóng đen to lớn cấp tốc cao lên, che khuất toàn thân hắn.
Miêu Nhân Hùng vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt bình tĩnh thâm thúy của bóng đen to lớn, hắn liền bị sự lạnh lẽo ẩn trong đôi mắt kia chấn nhiếp.
Miêu Nhân Hùng chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh tưới xuống đầu, cả người hắn run rẩy, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.