"Bây giờ ngươi mới thông qua khảo hạch võ giả cấp một chính thức à? Ta đã sắp thành tông sư cấp bảy rồi đấy."
“Phế vật như ngươi mà cũng xứng làm em gái của Lục Thánh ta sao? Ngươi nên sớm giải trừ quan hệ anh em với ta đi.” (khuôn mặt thờ ơ)
Đầu kia im lặng mấy giây, sau đó liên tiếp là biểu cảm quả bom, dao găm, bãi phân,... điên cuồng oanh tạc tới khu chat của Lục Thánh.
Nghĩ đến Lục Khinh Hòa tại đầu dây bên kia từ vẻ mặt kích động, vui sướng biến thành ngưng trệ, phát điên; Lục Thánh lập tức cảm thấy tâm tình bị Thập toàn tông sư đạo quấy nhiễu đã tươi sáng hơn rất nhiều.
Hắn tiện tay nhét điện thoại di động vào túi, sau đó nheo mắt nhìn ánh mặt trời chiếu xuống sàn nhà.
"Không bằng ta đi ra ngoài một chút, vì có đối mặt với vách tường thì ta cũng nghĩ không ra chút gì."
Khi Lục Thánh làm ra quyết định này, người của hắn đã xuất hiện ở trong sân nhỏ bên dưới.
Lục Thánh lặng lẽ đẩy cửa đi ra, vừa ra khỏi cửa hắn liền chuyển sang Phong Chi Hô Hấp Pháp.
Thân pháp chưởng khống cảnh được hắn mở ra toàn bộ, nhắm thẳng đến cổng trường mà đi.
Sau khi quét ngang bảy cơ sở Thánh võ đại, thanh danh của Lục thánh lúc này đã như mặt trời ban trưa.
Nếu như hắn không muốn bị mọi người vây quanh, vậy biện pháp tốt nhất chính là dùng phương thức không kinh động bất luận kẻ nào để rời khỏi trường học.
Cao điệu có chỗ tốt của cao điệu, mà cao điệu cũng có chỗ xấu của cao điệu.
Sau khi ra khỏi cổng trường, tốc độ của Lục Thánh cũng không chậm lại mà tiếp tục đi nhanh.
Rất nhiều sinh viên của Thánh Võ Đại dậy chạy bộ tập thể dục buổi sáng chỉ cảm thấy bên tai tựa hồ có gió thổi qua. Lúc quay đầu lại thì chỉ có thể nhìn thấy hoa cỏ lá cây lắc lư ven đường. Căn bản ngay cả bóng lưng của Lục Thánh cũng không nhìn thấy.
Thẳng đến khi hoàn toàn đi ra khỏi khu vực võ đại thì Lục Thánh mới dần dần chậm lại bước chân. Từ chạy như bay hắn biến thành bước chậm, cuối cùng như người đi đường bình thường.
Từ sau khi đi tới tỉnh Kinh Đô, Lục Thánh vẫn là lần đầu tiên đi dạo bên ngoài, hắn chân chính cảm thụ được cuộc sống cùng tiết tấu của thành phố lớn này.
Tại giờ cao điểm đi làm, trên đường dành cho người đi bộ đều là nhân viên văn phòng và thành phần tri thức bước chân vội vàng.
Lục Thánh đi ngược dòng người có vẻ không hợp với mọi thứ xung quanh. Bất cứ người nào đi tới trước mặt hắn thì đều sẽ tự động lách qua một bên để đi vòng qua hắn.
Mà điều càng quỷ dị hơn chính là ngay cả những người đó cũng không ý thức được một chút.
Thật giống như chung quanh Lục Thánh tồn tại một lực trường vô hình, tự nhiên ngăn cách mọi sự vật xung quanh hắn.
Nếu như từ trên cao nhìn xuống thì sẽ có thể cảm nhận được một màn quỷ dị cùng rung động này.
Một nam thanh niên thành phần tri thức mặc âu phục một bên gọi điện thoại một bên đi thật nhanh, hắn theo bản năng né tránh Lúc Thánh một cái.
Hắn đi được hơn mười mét thì mới phát hiện bữa sáng mình vẫn xách trong tay đã biến mất.
“Khốn kiếp!” Nam thanh niên thành phần tri thức quay đầu lại chửi rủa vì chỉ nhìn thấy từng bóng dáng có bước chân vội vàng giống như hắn.
Hắn chỉ có thể thầm nghĩ mình xui xẻo, ngay cả bữa sáng cũng bị người trộm.
...
Lục Thánh cầm lấy bánh rán vừa mới lấy được từ trong tay nam thanh niên thành phần trí thức, rồi đặt ở trong miệng cắn một miếng.
Bên trong bánh rán bọc trứng gà, rau xà lách, xúc xích sườn và hai lớp nước sốt mỏng, hương vị rất tuyệt vời.
Đây là món ăn nhẹ đặc trưng của tỉnh Kinh Đô, là một trong những món ăn sáng yêu thích của Lục Thánh.
Vào mỗi buổi sáng tại Thánh võ đại thứ bảy đều có bán món này, nhưng bên trong lại là thịt dị thú.
"Mỗi bữa ăn đều là thịt dị thú, thỉnh thoảng đổi khẩu vị mà ăn chút đồ ăn của người bình thường cũng không tệ." Lục Thánh đột nhiên có chút cảm khái.
Theo thực lực không ngừng tăng lên, hắn giống như càng ngày càng thoát ly hoàn cảnh sinh hoạt của người bình thường.
Lục Thánh cứ như vậy đi khắp nơi không có mục đích. Thẳng đến khi giờ cao điểm đi làm trôi qua, người đi đường đã ít đi rất nhiều, Lục Thánh cố ý rẽ vào ngõ nhỏ hẻo lánh, tiết tấu tiếp xúc cũng càng lúc càng chậm.
Dưới sự phồn hoa như gấm của tỉnh Kinh Đô cũng cất giấu một ít con ngõ cổ xưa tràn ngập cảm giác niên đại.
Ngõ Lão Nhai là tiểu viện tứ hợp, trên đường trải đá xanh, nơi nối liền với chân tường mọc rêu xanh và dây thường xuân, trên cột điện ven đường dán đầy các loại quảng cáo nho nhỏ kỳ lạ cổ quái.
Bác gái xách giỏ thức ăn, ông cụ dắt chó vác lồng chim đi dạo.
Lục Thánh đứng ở ven đường nhìn hai người lớn tuổi mặc áo ba lỗ cùng quần đùi đánh cờ.
Tâm tư của hắn ngay từ đầu còn ở trong ván cờ, nhưng nhìn trong chốc lát ở trong đầu hắn đã đem tất cả nước cờ đều thôi diễn xong, sau đó liền cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Lục Thánh ngẩn người nhìn chằm chằm từng quân cờ tướng dẹp trên bàn cờ. Hắn tựa hồ bắt được cái gì đó, vừa nghĩ tới lại không nhớ ra.