Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 382 - Chương 382 - Vô Cực Thần Đạo

Chương 382 - Vô Cực Thần Đạo
Chương 382 - Vô Cực Thần Đạo

Lục Thánh nhịn không được nên thử một chút.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Thân ảnh của hắn ở trên đường phố lưu lại từng đạo tàn ảnh hư ảo.

"Nhưng sao ta vẫn cảm giác mình không có nhanh bằng Lâm Nghiệp, không thể phiêu dật như hắn nhỉ? Ta còn thiếu ở chỗ nào sao?"

Lục Thánh nhíu mày, lại nhanh chóng giãn ra.

“Đúng rồi, là trung tâm võ đạo!”

Lục Thánh nhanh chóng tìm kiếm trong ký ức của Lâm Nghiệp, hắn rất nhanh ở một mảnh ký ức nào đó tìm được một vầng trăng lưỡi liềm màu đen bị gió xanh nhạt vờn quanh.

Hấp thụ!

Ầm!!!

Tông sư kỹ, Kiếm Đạo Tân Nguyệt Thần Phong!

Trong thoáng chốc, trước mắt Lục Thánh phảng phất như xuất hiện từng luồng gió xanh vô cùng vô tận.

Những luồng gió xanh này khiến cho hắn nhớ đến những cánh đồng đầy hoa oải hương vào những ngày nắng xuân.

Hắn chạy như gió trên bình nguyên nhìn xem hoa cỏ rủ xuống dưới người.

Bỗng nhiên có một vầng trăng lưỡi liềm màu đen từ từ dâng lên, ánh sáng lạnh lùng rải khắp mặt đất.

Phù......

Lục Thánh phục hồi tinh thần, trong mắt hắn có màu xanh lục nhàn nhạt nở rộ.

"Phong chi hô hấp pháp!"

Thân hình Lục Thánh dung nhập vào trong gió, nhưng không giống như trước kia, lần này hắn cảm nhận được một loại cảm giác mà trước nay chưa từng có.

“Trước kia ta là kẻ mượn gió, khống chế gió, còn hiện tại ta đã trở thành gió!”

Lục Thánh một lần nữa trở lại điểm xuất phát, phía sau hắn là từng thân ảnh "Lục Thánh" đang đứng ở vị trí khác nhau trên đường phố đang lặng lẽ vỡ nát.

“Tốc độ của ta so với lúc trước ít nhất tăng cường gấp bốn lần! Đây là một con số cực kỳ phóng đại!”

Phải biết rằng tốc độ ban đầu của Lục Thánh cũng đã rất nhanh, chỉ là so với những phương diện khác của hắn có vẻ kém cỏi mà thôi.

Nhưng hiện tại tốc độ đã trở thành một phương diện cực kỳ nổi bật của Lục Thánh. Hắn đã có thể tự tin tuyên bố với bên ngoài rằng: Lão tử chính là võ giả thiên phú tốc độ!

“Tốc độ nhanh như vậy nhưng rốt cuộc vì sao lại bị giết chết?”

Tốc độ này khiến cho Lục Thánh tự tin và cũng khiến cho hắn nghi hoặc.

Lục Thánh bây giờ có tốc độ kém không nhiều lắm so với Lâm Nghiệp, mà Lâm Nghiệp khi còn sống chính là đại tông sư cấp 8, nhưng cho dù là như vậy Lâm Nghiệp vẫn bị giết chết.

Rốt cuộc là tồn tại như thế nào mới có thể giết chết được Lâm Nghiệp?

Lục Thánh lật xem hình ảnh ký ức của Lâm Nghiệp đến trang cuối cùng.

[ Thành phố sụp đổ, hắc vụ lan tràn, chỉ còn lại một mảnh máu, lửa, cái chết và giết chóc. ]

Lâm Nghiệp chạy giữa các con phố, hắn thực sự hóa thành gió.

Khi mặt trăng lưỡi liềm màu đen dâng lên, có từng mảng lớn dị thú chết đi.

[ Chết tiệt, căn cứ số 1359! ]

[ Nhanh lên! Ta phải nhanh hơn nữa! ]

[ Ta không thể chết! Ta phải sống sót! Vì ta còn phải để cho càng nhiều người sống sót! ]

Lâm Nghiệp chạy như điên, phát ra từng tiếng thở dốc. Đột nhiên…

Khí tức kỳ dị từ đỉnh đầu hắn truyền xuống.

Lâm Nghiệp theo bản năng nhìn lên.

Hắn nhìn thấy một đôi mắt màu tím đậm vô cùng quỷ dị, có người đang vươn ra một bàn tay về phía hắn.

[ Hắc quang cắt qua tầm mắt, vĩnh dạ giáng lâm! ]

Phù…

Lục Thánh giật mình tỉnh giấc, trên mặt hắn có mồ hôi chảy xuống, vẻ mặt tái nhợt sau khi trải qua một lần Lâm Nghiệp tử vong, còn có chấn động và kinh hãi càng sâu.

“Đó là cái gì? Kẻ giết chết Lâm Nghiệp là đồ vật gì? Là người sao?”

Trong hình ảnh cuối cùng, Lục Thánh nhìn thấy một thân ảnh hình người, nhưng hắn có thể khẳng định đó tuyệt đối không phải là nhân loại.

"Hình thể của nó ít nhất là gấp đôi nhân loại trở lên, hơn nữa vẻ ngoài cũng không giống người, chỉ là dạng người mà thôi. Toàn thân nó tràn ngập khí tức quỷ dị cùng tà ác!”

“Nó chính là dị thú!”

Lục Thánh có chút khó tin.

"Tương lai một vạn năm dị thú đã tiến hóa đến loại trình độ này sao?"

“Ta cũng không cần biết, vì bất kể tương lai ra sao ta chỉ cần bước đi từng bước thật tốt cho hiện tại là được."

Lục Thánh hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế chấn động và nghi ngờ trong lòng mình.

Hắn cũng không quên mục đích chân chính tiến vào không gian mộng cảnh của mình lần này.

Lục Thánh đạt được Tân Nguyệt Thần Phong chỉ là niềm vui ngoài ý muốn, chủ yếu vẫn là vì bổ sung nền tảng cuối cùng của Thập Toàn tông sư đạo!

Lúc này la bàn màu xám trong đầu Lục Thánh đã nhiều thêm một đạo ý chí tông sư, đúng ra là ý chí đại tông sư.

Đó là một vầng trăng lưỡi liềm màu đen bị gió xanh vờn quanh, cùng tồn tại với ba loại ý chí tông sư khác nó có vẻ thần bí và dịu ngoan hơn.

"Tân Nguyệt Thần Phong so với Bất Động Minh Tôn còn mạnh hơn một chút, có thể đặt song song với Hàn Kích Tước Ngục, chỉ kém Ý Chí Hằng Tinh."

Lục Thánh cảm thấy suy đoán của mình hẳn là không sai.

Sau khi Tân Nguyệt Thần Phong đại biểu cho tốc độ trú vào la bàn, giữa bốn loại ý chí tông sư tựa hồ sinh ra một loại liên hệ kỳ dị nào đó.

Địa phong thủy hỏa là tứ đại năng lượng nền tảng của vũ trụ tương quan lẫn nhau.

Lúc này la bàn màu xám đại diện cho Thập Toàn Tông Sư Đạo đang không ngừng trở nên vững chắc, mạnh mẽ.

“Thử lại xem!”

Lục Thánh mang theo tâm tình chờ mong, chậm rãi thử vận dụng lực lượng của thập toàn tông sư đạo.

La bàn màu xám không có xoay tròn, nhưng lại có bốn cây kim vô hình đồng thời xuất hiện.

Bốn loại ý chí tông sư đồng thời tỏa ra quang huy.

Ong!!!

Ý thức cảm giác của Lục Thánh run lên. Khi hắn mở mắt ra, đôi mắt hắn đã bị màu xám thuần túy chiếm cứ. Khí chất cả người hắn lập tức thay đổi.

Lục Thánh chỉ thoáng chuyển đổi tư thế đứng cùng thân hình thì khí thế liền trở nên mênh mông.

Thần sắc của hắn dị thường bình tĩnh, trong đôi mắt màu xám tìm không thấy bất kỳ một tia nào thuộc về cảm xúc tiêu cực vì hắn có thể hoàn toàn khống chế tất cả.

“Nó bao gồm tất cả!”

Lục Thánh cúi đầu xem xét vân tay của mình, tựa hồ có thể từ đó đọc ra chân lý của vũ trụ.

Ta là khởi nguyên và cũng là cuối cùng của vạn vật!

Ta chính là thiên đạo!

Đây sẽ là võ đạo của ta, là một con đường vô cực không có sự kết thúc!

Bình Luận (0)
Comment