Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 392 - Chương 392 - Lưu Khải Minh Nhập Ngũ

Chương 392 - Lưu Khải Minh Nhập Ngũ
Chương 392 - Lưu Khải Minh Nhập Ngũ

Đúng lúc này, một quả bóng rổ bay qua lưới sắt, nặng nề nện ở mặt đường phía trước hai anh em Lục Thánh.

Bịch!!!

Một nam sinh mặc đồ bóng rổ, trên đầu cột tóc, người đầy mồ hôi, lấy một tư thế xinh đẹp nhảy qua lưới sắt đáp xuống trước mặt hai người.

“Ta từ đằng xa đã nhìn thấy ngươi!” Nam sinh nhếch miệng cười nói với Lục Khinh Hòa, sau đó híp mắt đánh giá Lục Thánh. "Khinh Hòa, đây là ai?”

Lúc nói chuyện ánh mắt nam sinh nhìn chằm chằm Lục Khinh Hòa kéo tay Lục Thánh, ngữ khí có chút không vui.

Lục Thánh sửng sốt một chút rồi nở nụ cười.

“Liên quan quái gì đến ngươi chứ?” Lục Khinh Hòa trừng mắt nhìn nam sinh, cố ý ép sát vào người Lục Thánh.

Nam sinh nhất thời bị kích thích mà kêu lên: "Lục Khinh Hòa, ngươi không thích ta cũng được, nhưng ngươi không cần thiết tìm một tên xấu xa đến chà đạp chính mình a!"

Lục Thánh và Lục Khinh Hòa: "...”

“Từ Ngang, ngươi đi chết đi!” Lục Khinh Hòa trực tiếp đá ra một cước, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nam sinh cầm bóng rổ co cẳng bỏ chạy, chạy được hai bước còn quay lại uy hiếp Lục Thánh: "Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm người thu thập ngươi.”

“Cút!” Lục Khinh Hòa rống lên.

Nam sinh mặc đồng phục bóng rổ ma lanh bỏ chạy không còn thấy bóng dáng.

Lục Thánh nhìn bóng lưng nam sinh đi xa mà không hiểu sao lại muốn cười.

"Đây là nam sinh theo đuổi ngươi sao?"

Lục Khinh Hòa tỏ vẻ rất chán ghét nam sinh kia, oán giận nói: "Hắn ba ngày hai bữa quấn lấy ta, làm ta phiền muốn chết.”

"Ngươi yêu đương cũng không sao, chỉ cần ngươi đừng chậm trễ tu hành võ đạo là được. Còn nữa, ánh mắt ngươi phải sáng suốt một chút, đừng để bị người ta lừa." Lục Thánh nghiêm túc dạy dỗ.

“Ca, ngươi nói cái gì vậy?” Lục Khinh Hòa lập tức kêu lên: "Nam sinh nào muốn ta để ý thì ít nhất phải đánh bại ta đã! Ca, ngươi cảm thấy toàn bộ trường Nhất Trung Bạch Hà này có nam sinh nào làm được chuyện này sao?"

“Nếu sau này ngươi gặp phải loại nam sinh đột nhiên chuyển trường tới, và mạc danh kỳ diệu luôn có người nhìn hắn thấy khó chịu. Mà hắn còn thần thần bí bí, ưa thích lầm bầm lầu bầu, nhất là mang họ Lâm, Tiêu, Diệp,... thì phải cẩn thận.”

Lục Khinh Hòa nghe không hiểu nên hỏi: "Ca, ngươi đang nói cái gì đấy, sao ta không hiểu gì hết vậy?”

“Ngươi nghe hiểu hay không cũng không quan trọng, dù sao ngươi cứ nhớ kỹ lời ta nói là được.”

“Ưm.” Lục Khinh Hòa gật đầu đáp ứng, rồi nàng bỗng nhiên xoay chuyển tròng mắt, tò mò hỏi: "Lại nói ca ca cùng Dương Diên học tỷ phát triển đến đâu rồi?"

“Cái gì đến đâu chứ?” Lục Thánh tỏ ra kỳ quái nhìn Lục Khinh Hòa, nói. "Hai chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, thỉnh thoảng cùng nhau ra ngoài ăn cơm thôi.”

“Chỉ là ăn cơm thôi sao? Các ngươi có cùng nhau đi xem phim hay nắm tay gì đó không?”

“Ngươi bị bệnh thần kinh à?”

Lục Thánh cũng không phải kẻ ngốc nên vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của Dương Diên dành cho hắn. Nhưng mấy lần hắn cập nhật tư liệu trên cột phối ngẫu thì đều không có tên Dương Diên.

Lục Thánh phỏng chừng sau này hai người hẳn là cũng không có duyên phận gì.

Lục Khinh Hòa hiển nhiên không chịu từ bỏ mà vội vàng đuổi theo Lục Thánh dò hỏi.

Lục Thánh mặc kệ nàng mà bước nhanh như bay.

Lục Khinh Hòa hết cách nên đành phải buông tha đề tài này.

Hai người đi ra cổng trường cũng không có đón xe taxi, hơn nữa cả hai đều là võ giả có thể lực dư thừa nên dứt khoát liền đi bộ về nhà.

Lục Thánh hỏi thăm tình huống gần đây của cha Lục Đại Hải và mẹ Trịnh Ngọc Phân.

Hắn biết được cuộc sống cả nhà hắn cũng không tệ lắm, trong lòng liền an tâm một chút.

Đột nhiên Lục Khinh Hòa nhớ tới một chuyện: "Ca, có phải ngươi có một vị bạn học tên là Lưu Khải Minh không?”

“Đúng vậy, làm sao thế?” Lục Thánh gật đầu, có chút kinh ngạc vì sao Lục Khinh Hòa lại nhắc tới chuyện này.

“Hắn đã tới tìm ngươi.” Lục Khinh Hòa nói: "Hình như là hắn không có thi đậu Võ Đại chính quy nên sau đó đã đi lính. Trước khi đi hắn muốn cùng ngươi nói lời tạm biệt, đáng tiếc là ngươi lúc ấy đã đi tới tỉnh Kinh Đô."

Lục Thánh dừng lại bước chân, theo bản năng lấy ra điện thoại di động.

Hắn tìm được tin nhắn của Lưu Khải Minh trong 999+ tin nhắn.

Quả nhiên đúng như lời Lục Khinh Hòa nói, Lưu Khải Minh đã tìm hắn một lần và gửi tin nhắn cho hắn chỉ vài ngày sau khi hắn đi tới tỉnh Kinh Đô.

Đáng tiếc là Lục Thánh quá bận rộn, căn bản không nhìn thấy tin nhắn này.

Lục Thánh đứng tại chỗ lẳng lặng suy nghĩ một lát, trong đầu hắn nhanh chóng xẹt qua thân ảnh Lưu Khải Minh.

Lục Khinh Hòa biết Lục Thánh đang suy nghĩ mà ngoan ngoãn không nói lời nào.

Lục Thánh nhớ tới buổi tối sau khi thi đại học Lưu Khải Minh đã tới tìm hắn và đứng co quắp mà lại khẩn trương dưới ánh đèn đường.

Còn có khi họp lớp, trong quán karaoke, trong tiệm net,......

Những hình ảnh này cuối cùng hội tụ thành một thân ảnh mặc quân trang, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngô vẫy vẫy tay với Lục Thánh, sau đó xoay người bước lên đoàn tàu nhập ngũ.

Lục Thánh trả lời Lưu Khải Minh rồi nói với Lục Khinh Hòa: "Đi thôi.”

Lục Khinh Hòa gật đầu ngoan ngoãn đuổi theo. Nàng đạp vào dấu giày của Lục Thánh rồi lại nhẹ nhàng khéo léo ôm lấy cánh tay hắn.

Bình Luận (0)
Comment