Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 391 - Chương 391 - Gặp Mặt

Chương 391 - Gặp Mặt
Chương 391 - Gặp Mặt

Tại thành phố Bạch Hà, trong trường Nhất Trung Bạch Hà.

Các học sinh của lớp 11/3 đang trong khóa học thực chiến võ đạo.

Bọn họ mặc trang phục võ đạo ngồi vây quanh sân thực chiến, nhìn xem hai người ở giữa sân đang giao thủ.

Nói là giao thủ chẳng bằng nói là một bên trong đó đơn phương bị đánh.

Chỉ mấy hiệp mà nam sinh cao lớn cường tráng liền liên tiếp trúng chiêu, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.

“Ta nhận thua, ta nhận thua!” Nam sinh cao lớn quỳ rạp trên mặt đất giơ tay đầu hàng, cười khổ nói: "Lớp trưởng quá mạnh, toàn bộ trường Nhất Trung phỏng chừng cũng không có ai là đối thủ của ngươi."

Rào rào rào!!!

Các học sinh bốn phía nhiệt liệt vỗ tay, ngay cả lão sư dạy thực chiến cũng vỗ tay bôm bốp, cười híp mắt đi tới, vui lòng khích lệ: "Bạn học Lục Khinh Hòa có trình độ thực chiến quả thật rất cao, nếu cùng đẳng cấp thì phỏng chừng lão sư ta đây cũng không phải là đối thủ của nàng."

“Bình thường mọi người có vấn đề gì trong thực chiến thì phải thỉnh giáo bạn học Lục Khinh Hòa nhiều hơn.”

“Nhất định, nhất định!”

“Lớp trưởng trâu bò!”

Lục Khinh Hòa cực kỳ khiêm tốn không nói một lời đi trở về vị trí của mình.

Nàng vừa mới ngồi xuống liền có hai thân ảnh chen tới chỗ nàng.

“Khinh Hòa, lão sư dạy thực chiến khen ngợi trình độ thực chiến của ngươi còn cao hơn cả lão sư kìa!”

“Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy thì sang năm ngươi nhất định sẽ đạt được Võ Trạng Nguyên.”

“Sao ngươi còn không vui chút nào vậy?”

Lục Khinh Hòa liếc mắt, nói: "Nếu ngươi có một lão ca là đăng long toàn quốc, vậy với chút thành tích này ngươi cũng không thể vui vẻ nổi.”

“Ách......”

Hai nữ sinh sửng sốt một chút, bất chợt chít chít oa oa ầm ĩ lên.

"Đúng vậy a! Khinh Hòa, anh trai của ngươi rốt cuộc lúc nào rảnh rỗi? Ngươi có thể mời hắn đi ra cùng chúng ta gặp mặt một lần được không? Chỉ một lần là được rồi!"

“Đúng đó! Ta nhớ trước kia anh trai của ngươi còn nói muốn mời chúng ta ăn cơm nha. Nhưng chúng ta mời hắn cũng được a.”

“Đúng đúng đúng, mấu chốt là mời được anh trai của ngươi đến! A a a, Lục Khinh Hòa, ngươi có đang nghe không đó?”

Lục Khinh Hòa mang vẻ mặt bất đắc dĩ. Thành thật mà nói việc nàng có được một người anh ruột là võ trạng nguyên đăng long toàn quốc để cho nàng có áp lực quá lớn, bất kể là phương diện nào.

Hơn nữa người anh ruột này còn luôn ưa thích đả kích nàng, luôn giội nước lạnh vào người nàng.

Đến bây giờ Lục Khinh Hòa vẫn còn canh cánh trong lòng câu "phế vật" mà Lục Thánh đã nói với nàng.

Trong lúc nghĩ ngợi, Lục Khinh Hòa bỗng nhiên cảm giác mọi người bên cạnh đều an tĩnh lại. Tất cả bọn họ đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn nàng, đúng hơn là nhìn ra phía sau nàng.

Kể cả lão sư dạy thực chiến của bọn họ cũng như vậy.

Lục Khinh Hòa có chút mê hoặc quay đầu nhìn lại. Nàng nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp.

Khi tầm mắt của nàng hướng lên trên, có một đôi mắt thâm thúy đang lẳng lặng nhìn nàng.

Lục Khinh Hòa trong nháy mắt liền bối rối rồi hét lên: “Ca ca?”

Một giây sau, Lục Khinh Hòa như con ếch mà từ vị trí nhảy lên vài mét, cả người nàng trực tiếp nhảy lên trên người đạo thân ảnh giống như thần binh lợi khí kia.

“Ca ca, sao ngươi lại về rồi?”

Lục Khinh Hòa cao hứng nhảy nhót, ngay cả Lục Thánh cũng có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Hắn đoán được Lục Khinh Hòa khi nhìn thấy hắn thì sẽ rất vui vẻ, nhưng không ngờ nàng lại vui vẻ đến vậy.

Cái ôm giữa anh em Lục Thánh dường như đã là chuyện rất lâu trước đây.

“Xin lỗi láo sư, ta là anh trai của Lục Khinh Hòa, ta có thể xin phép cho nàng không?” Lục Thánh một tay ôm lấy Lục Khinh Hòa, có chút xấu hổ nói với lão sư dạy thực chiến của Lục Khinh Hòa.

Ánh mắt lão sư dạy thực chiến vẫn dừng lại ở trên người hắn, biểu tình cũng tràn ngập sự kinh hỉ cùng kích động cơ hồ đã đè nén không được.

“Có thể, đương nhiên có thể.”

“Cảm ơn lão sư.”

Lục Thánh nói tiếng cảm ơn, sau đó mạnh mẽ kéo ra Lục Khinh Hòa đang quấn lấy mình, lạnh mặt nói: "Mau đi thay quần áo, ta ở cửa chờ ngươi.”

"Chờ ta một chút! Một phút thôi!"

Đợi đến khi hai anh em Lục Thánh đều đi ra khỏi võ quán, trên mảnh sân này mới bạo phát ra một trận tiếng nghị luận vô cùng kịch liệt.

“Vãi cả lồng! Lục Thánh! Người vừa rồi chính là Lục Thánh!”

“Idol giá lâm a! Đó là anh trai của Lục Khinh Hòa, là võ trạng nguyên đăng long toàn quốc, là sinh viên đại tài của Thánh võ đại thứ bảy!”

"A a a, điên rồi, ta vừa nhìn thấy idol của ta, ta muốn nói cho toàn thế giới biết!"

“Chữ ký! Mau đi tìm anh trai của Lục Khinh Hòa xin chữ ký a!”

...

Lục Khinh Hòa biết rõ tình huống hơn bất cứ ai khi Lục Thánh lộ diện ở trường Nhất Trung Bạch Hà thì sẽ tạo thành oanh động như thế nào.

Cho nên nàng ngay cả quần áo cũng không thay mà liền kéo Lục Thánh trực tiếp ra khỏi võ quán.

“Đi hướng này nè ca ca.”

Lục Khinh Hòa kéo tay Lục Thánh len lén tránh thoát một đám học sinh đang đi vào võ quán.

Cả hai đi vòng quanh sân thể dục lớn. Ở giữa sân thể dục có người đang đá bóng, bên cạnh còn có mấy sân bóng rổ, bốn phía đều dùng lưới sắt sơn màu xanh vây quanh.

Hai anh em vừa đi vừa trò chuyện.

“Ca, sao hôm nay ngươi lại về? Còn chưa tới kỳ nghỉ đông mà?”

Lục Khinh Hòa nghiêng đầu nhìn Lục Thánh, trên người nàng đang mặc một bộ trang phục võ đạo lộ ra cái cổ thiên nga trắng nõn ưu mỹ, còn có xương quai xanh tinh xảo.

Lục Thánh đưa tay chỉnh lại cổ áo cho nàng, thản nhiên nói: "Ta đi làm nhiệm vụ và thuận tiện trở về thăm nhà. Ngươi nói với cha mẹ chưa?”

"Ngươi xem ta giống như đã nói với cha mẹ rồi sao?"

Lục Thánh chỉ vào túi lớn túi nhỏ mang theo bên người.

“Ha ha ha ha......” Lục Khinh Hòa cười rộ lên, trên trán mang theo vài phần kiêu ngạo và hài lòng. “Coi như ngươi còn có chút lương tâm, biết vừa trở về thì chuyện đầu tiên chính là thăm ta. Lại nói ngươi có quà cho ta không đó?”

Ánh mắt Lục Khinh Hòa nhìn tới nhìn lui vào túi hành lý nhỏ trên tay Lục Thánh.

Lục Thánh cười cười xoa đầu Lục Khinh Hòa, nói: "Ta đem về cho ngươi bổ dược võ đạo tốt nhất thì có tính là lễ vật không?"

Hắn vốn tưởng rằng Lục Khinh Hòa sẽ rất cao hứng, nhưng nàng lại thất vọng thở dài hướng Lục Thánh lắc đầu.

“Ca, ta phát hiện ngươi thật sự không hiểu con gái...”

“Ách......”

Lục Thánh không biết nói thế nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment