Chương 399: Tông Ấn Thứ Chín, Bạch Âu Phục
Chương 399: Tông Ấn Thứ Chín, Bạch Âu PhụcChương 399: Tông Ấn Thứ Chín, Bạch Âu Phục
Lục Thánh lắc đầu nói.
"Con đường ta đi đã sớm hoàn toàn bất đồng cùng với võ giả thời đại này. Có lẽ ngay cả võ giả tại võ đạo tương lai một vạn năm cũng bất đồng."
"Đây là con đường chỉ thuộc về ta, cho nên phân chia cảnh giới bình thường đã sắp không thích hợp đối với ta rồi."
Giờ này khắc này Lục Thánh xem như đã chân chính đứng ở bậc cửa của tông sư cấp 7, nếu như hắn bước thêm một bước nữa chính là hình thành lực trường, vậy hắn liền đột phá tông sư cấp 7.
Nhưng hiện tại Lục Thánh vẫn chưa muốn đột phá vì thời cơ chưa đến.
Ánh mắt Lục Thánh chớp động, hắn có tính toán của riêng mình.
Dòng nước ngừng chảy, Lục Thánh đi chân trần ra khỏi phòng tắm.
Khí huyết vừa động, nhiệt độ cơ thể hắn đột nhiên tăng lên làm bốc hơi hết vết nước trên người, hóa thành bạch khí nồng đậm làm mơ hồ gương trong phòng tắm.
Lục Thánh vươn một tay lau mặt gương hai cái, làm lộ ra đôi mắt sắc bén như lưỡi đao của hắn.
"Nếu như ta thành tựu tông sư thì nhất định sẽ long trời lở đất, ngay cả đại tông sư cũng phải sợ hãi ta."
"Cho nên bây giờ ta vẫn chưa thể đột phá tông sư, nếu không ta sẽ khiến cho người ta sợ hãi."
Phong mang trong mắt Lục Thánh dần dần thu lại, mặt gương lại lần nữa bị hơi nước phủ kín.
Lục Thánh đi ra khỏi phòng tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Hắn định ra ngoài nhưng khi đi tới cửa phòng thì lại quay về và đi tới trước cửa sổ.
"Cần gì phiền toái như vậy."
Lục Thánh đưa tay ra, nhẹ nhàng bẻ móp thanh sắt đã đóng đỉnh trên cửa sổ.
Cao ốc ban đêm có cuồng phong vọt vào, đem rèm cửa sổ hai bên thổi bay thật cao, cũng thổi bay mái tóc đen của Lục Thánh.
"Ta sẽ dùng phương thức mà ta thích nhất để đi ra ngoài."
Nói xong Lục Thánh từ cửa sổ nhảy xuống.
Đây là tầng 49 của khách eanL_- "Bác tài, phiền ngươi đưa chúng ta tới ngoại ô phía tây thành phố."
Một gã nam nhân trung niên dẫn theo một cô bé nhanh chóng chui vào bên trong xe taxi và báo ra một cái địa điểm.
Tài xế taxi thông qua kính chiếu hậu tùy ý đánh giá hai hành khách vừa lên xe.
Gã nam nhân nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi kẻ caro phối với quần jean, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù, hai vành mắt thâm quầng mười phần rõ ràng giống như đã nhiều ngày không có ngủ ngon.
Cô bé mà hắn dẫn theo ngược lại ăn mặc có chút sạch sẽ, ngoan ngoãn không nói lời nào.
"Đêm hôm khuya khoắt mà các ngươi đi tới loại địa phương đó làm gì? Từ nơi đó trở về cũng không dễ đón xe đâu." Tài xế taxi thuận miệng nói một câu rồi khởi động xe.
"À, ta có một người bạn đang chờ ở đó." Gã nam nhân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đột nhiên mạnh mẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng quay lại với bộ dáng hoảng sợ.
"Hắn bệnh tâm thần à? Hắn đang trốn nợ sao?" Trong lòng tài xế taxi thầm mắng một câu, nhưng cũng không nói nữa mà lái xe đến nơi gã nam nhân nói.
Chờ xe taxi khởi động, cảm xúc của gã nam nhân mới ổn định một chút.
Hắn tựa hồ tạm thời yên lòng mà cúi đầu nhỏ giọng nói với cô bé ngồi bên cạnh: "Sẽ có người tới đón chúng ta. Đợi đến nơi là được rồi."
Cũng không biết là hắn đang an ủi cô bé hay là đang an ủi chính hắn.
Hơn một giờ sau, xe taxi dừng lại ở một mảnh đất hoang vắng tại vùng ngoại ô phía tây thành phố.
Gã nam nhân trung niên kéo tay cô bé xuống xe, ánh mắt mờ mịt nhìn quanh một vòng.
Nơi này đã sắp lệch khỏi đường ô tô, khắp nơi đều là đất hoang cùng đồng ruộng, xa xa còn có một cái nhà máy bỏ hoang loáng thoáng.
Trong bóng đêm thâm trầm tựa hồ ẩn tàng một con quái vật đáng sợ nào đó đang chờ hai người từng bước một đi vào cái miệng to như chậu máu đã sớm mở ra của nó.
"Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi thật sự có bằng hữu tiếp đón sao? Ta nói cho ngươi biết, từ nơi này đi trở về nội thành ít nhất phải vài giờ." Tài xế taxi hạ cửa sổ xe xuống, hảo tâm hỏi han. Tài xế taxi cũng không nói gì nữa mà liền quay đầu lái xe rời đi.
Khi đèn xe taxi màu cam hoàn toàn biến mất, gã nam nhân mới quay đầu lại lấy điện thoại di động từ trong túi ra xác nhận lại.
Sau đó hắn kéo tay cô bé, dịu dàng nói: "Chúng ta đi thôi."
"Vâng." Cô bé ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Gã nam nhân kéo cô bé đi về phía nhà máy bỏ hoang phía xa xa.
Đất hoang dưới bóng đêm bao phủ rất không dễ đi, mặc dù lấy đèn pin điện thoại di động ra chiếu sáng nhưng hai người cũng là bước cao bước thấp.
Đi được một đoạn thì gã nam nhân dứt khoát cõng cô bé lên lưng. Hắn để cho cô bé cầm đèn pin điện thoại di động, còn hai chân hắn thì bước đi thật nhanh.
Gã nam nhân đi rất vội vàng, sau khi đi bộ khoảng hơn hai mươi phút, cô bé trên lưng hắn đột nhiên chỉ về phía trước kêu lên: "Cha, phía trước có xe."
Gã nam nhân dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên. Hắn thấy ở phía trước là một mảnh đất hoang đang đậu một chiếc xe việt dã màu đen, đèn xe sáng trưng chiếu qua bên trái có thể nhìn thấy cách đó không xa là từng tòa nhà xưởng rách nát đã bị bỏ hoang.
"Là người đang chờ chúng ta." Gã nam nhân nhất thời kích động, bước chân đi nhanh hơn.
Ống quần hai chân hắn dính đầy bùn nhão, hắn gần như chạy chậm tiến về phía chiếc xe việt dã kia.
Đến nơi gã nam nhân đặt cô bé từ trên lưng xuống, hắn không quan tâm mồ hôi trên đầu mà hướng về phía chiếc xe việt dã khẽ hô: "A Kiệt! Là A Kiệt phải không? A Kiệt!"
Gã nam nhân lấy tay chặn lại ánh sáng chói mắt của đèn xe, mơ hồ nhìn thấy trong xe có bóng người lắc lư.
Cạch!!!
Tiếng cửa xe mở ra, một bóng người xuống xe đi về phía hắn.
Gã nam nhân miễn cưỡng thấy rõ khuôn mặt người này, sắc mặt hắn vui vẻ ôm lấy cô bé bước nhanh tới nghênh đón.
"Thật tốt quá, ngươi tới ta liền yên tâm."
"Đi mau đi mau, ta sợ là người của 'Hoàn Ấn' không bao lâu nữa sẽ đuổi theo tới." Khi hắn đi đến cách bóng người chỉ có năm mét, bàn chân hắn liền cứng rắn dừng lại, cả người căng thẳng, vẻ mặt cũng trở nên đờ dẫn.
Bởi vì thứ đứng ở trước mặt gã nam nhân nào phải là người, khuôn mặt nó vặn vẹo dữ tợn, cái cổ cong xuống một góc độ quỷ dị, tứ chỉ cứng ngắc như khúc gỗ.
Sau khi gã nam nhân dừng bước, thi thể dữ tợn kia ngửa mặt ngã xuống đất. Sau đó liền hiện ra một gã nam nhân trung niên mặc bộ đồ trắng, đội mũ quý ông và có bộ râu nhỏ nhắn xinh đẹp mỉm cười với hắn.
"Ta bắt được ngươi rồi con chuột nhỏ mang theo mỏ vàng."
Gã nam nhân hai tay ôm chặt cô bé, sắc mặt tái nhợt, từ trong miệng chậm rãi phun ra một câu: "Hoàn Ấn, Tông Ấn Thứ Chín, Bạch Âu Phục..."...