Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 408 - Chương 408: Cầu Giúp Đỡ

Chương 408: Cầu Giúp Đỡ Chương 408: Cầu Giúp ĐỡChương 408: Cầu Giúp Đỡ

Cuối cùng Lục Thánh đã tìm được mục tiêu chuyến đi này của mình đang ở bên cạnh đống rác trước cửa tiểu khu.

Đó là một thân ảnh khô gầy còng lưng đang ghé vào mép thùng rác, hết sức chuyên chú tìm kiếm thứ gì đó trong thùng rác.

Dưới chân ông ta là một cái túi nilon màu xanh nhạt, có mấy con mèo hoang bẩn thỉu đang đi vòng quanh.

"Phó Kiến Minh." Lục Thánh đi tới, bình tĩnh gọi tên đối phương.

Ông lão quay đầu lại, theo bản năng nắm lấy túi nilon bên chân, cảnh giác nhìn Lục Thánh, dáng vẻ cực kỳ giống với một con chó già lang thang.

"Ngươi là ai?"

Ánh mắt Lục Thánh đảo qua mái tóc trắng nõn và khuôn mặt đen thui nhăn nheo của ông lão.

Hắn còn nhớ rõ trên tư liệu đối phương năm nay có số tuổi hẳn là không vượt qua 50 tuổi.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Tìm ta làm gì?" Ông lão cao giọng hỏi, ánh mắt có vẻ hung hăng dọa người.

Lục Thánh trầm mặc, sau khi hắn gọi tên ông ta thì hắn chợt phát hiện hình như hắn thật sự không biết mình đến đây để làm gì.

Trong đầu Lục Thánh nhanh chóng nhớ lại tư liệu về ông lão trước mặt.

[ Phó Kiến Minh, công nhân của nhà máy hóa chất Blue Sky ở thành phố Phong Trạch, sinh được hai người con gái.

Con gái út tên là Phó Tuyết vào năm lớp 11 trên đường đi học về đã bị Liên Tế Bắc của võ quán Cực Đạo mạnh mẽ bắt đi.

Con gái lớn Phó Oánh sau khi biết được tin tức đã tìm tới võ quán Cực Đạo đòi người, sau đó nàng cũng không trở về.

Một tuần sau, thi thể của hai chị em đã được phát hiện tại một bờ sông bên ngoài thành phố Phong Trạch, tình trạng tử vong vô cùng thê thảm.

Vợ của Phó Kiến Minh vì không chịu nổi đả kích nên đã tự sát.

Cho đến hôm nay chỉ còn lại ông lão tóc bạc này gần 50 tuổi còn sống. ]

Lục Thánh suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Ta là bạn học của Phó Sau khi nghe được hai chữ "Phó Oánh", trong đôi mắt đục ngầu của ông lão lập tức có ánh sáng.

"Ngươi... Ngươi thật sự là bạn học của Tiểu Oánh sao?"

Lục Thánh gật đầu, đáp: "Đúng, ta tới để giúp ngươi."

Môi ông lão run rẩy một cái, tựa hồ có chút ngoài ý muốn. Nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn ông ta liền thay đổi bộ dáng, sắc mặt hung lệ, nói: "Tiểu Oánh từ nhỏ đến lớn ta đều gặp qua tất cả bạn học bằng hữu của nó, từng đứa ta đều nhớ rất rõ ràng, ngươi căn bản không phải! Các ngươi cho rằng ta đã ngốc rồi đúng không? Nằm mơ, ta rất là tỉnh táo! Mỗi một khuôn mặt của tất cả mọi người ta đều nhớ rất rõ ràng!"

Lão đầu nói ra với tâm tình kích động nên thậm chí còn có chút nói năng lộn xộn.

Lục Thánh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Tuy ta nói dối thân phận nhưng ta không có lừa ngươi, ta tới đây để giúp ngươi."

Trên mặt ông lão đột nhiên hiện lên một tia hoang mang, ánh mắt ông ta rơi vào trên người Lục Thánh, giống như phát hiện cái gì mà một tay bắt lấy tay Lục Thánh, cầu xin: "Giúp ta với... Ngươi là võ giả, ngươi là võ giả đúng không?"

Hai bàn tay khô gầy như chân gà nắm chặt cánh tay Lục Thánh, mười ngón tay gần như lún vào da thịt của Lục Thánh, lưu lại một dấu ngón tay đen sì.

Lục Thánh rất khó tưởng tượng một bộ thân thể gầy yếu như vậy thì làm thế nào lại bộc phát ra lực lượng to lớn như thế.

"Đúng."

Nhận được câu trả lời khẳng định của Lục Thánh, ông lão kích động run rẩy một chút, trong mắt phóng ra ánh sáng mong đợi mãnh liệt.

"Ta liền biết mà, ta đã gặp qua rất nhiều võ giả, cho nên ta liếc mắt một cái thì liền có thể nhận ra."

"Ngươi nhất định là võ giả, nhất định là vậy."

Trong miệng ông lão không ngừng lặp đi lặp lại và kéo Lục Thánh đi tới một chỗ.

Lục Thánh cũng không có phản kháng, tùy ý ông lão kéo mình đi thẳng về phía trước. Mấy con mèo hoang nhắm mắt đi theo hai người.

Rất nhanh sau đó Lục Thánh đã bị ông lão dẫn tới một nơi hẻo lánh âm u.

Đây là góc nằm giữa tòa nhà chung cư và tường bao, dùng vải dầu Trên mặt đất khắp nơi đều chất đầy các loại bình nhựa như bình nước khoáng, bình nước giải khát, còn có bìa cứng, sắt vụn, ... Hầu như không có chỗ đặt chân.

Lão nhân một tay kéo Lục Thánh từ trong đống rác này nhanh chóng đi về phía trước, dưới chân phát ra âm thanh bình nhựa va chạm

"Ngươi chờ ở đây một chút."

Khi đi tới trước lều, lão đầu buông ra cánh tay Lục Thánh, lách một cái chui vào trong lều.

Ánh mắt Lục Thánh rơi vào nơi nào đó trong căn lều chật chội. Đó là nơi duy nhất khô ráo sạch sẽ, nơi đó bày biện ngay ngắn chỉnh tề ba tấm ảnh đen trắng.

Đó là ba người phụ nữ, từ trái sang phải có tuổi tác tăng lên theo thứ tự, gồm Phó Tuyết, Phó Oánh, còn có vợ của Phó Kiến Minh là Vương Hồng Ngọc.

Lục Thánh bình tĩnh nhìn xem ba tấm ảnh này giống như đang đối diện với bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment