Chương 409: Áp Lực Vô Hình
Chương 409: Áp Lực Vô HìnhChương 409: Áp Lực Vô Hình
Lúc này, ông lão từ trong đống rác nhanh chóng thoát ra, cơ hồ là nhào tới trước mặt Lục Thánh.
"Ngươi giúp ta giết chết Liên Dạ cùng Liên Tế Bắc, số tiền này ta đều cho ngươi!"
Ông lão giơ sổ tiết kiệm của mình lên cao, dường như muốn để cho Lục Thánh nhìn rõ con số trên đó.
Thấy Lục Thánh không lên tiếng, ông ta liền khẩn trương lên.
"Ta biết nhiêu đây còn không đủ, còn rất ít... Nhưng ta còn có thể kiếm thêm..."
Ông lão nhìn xem xung quanh, giẫm phải bình nhựa dưới chân kêu rào rào.
"Những thứ này... Những thứ này đều là tiền, chỉ là ta còn chưa kịp đi đổi mà thôi."
"Nếu như còn chưa đủ thì ngươi liền lấy luôn cái mạng của ta đi! Ngươi muốn làm cái gì cũng được..."
Lục Thánh bình tĩnh nhìn xem ông lão nôn nóng bất an trước mặt, trên mặt hắn không hiện ra bất kỳ cảm xúc dao động nào.
Ông lão đột nhiên an tĩnh lại, hắn bi thương ngồi xổm xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên Lục Thánh, trong mắt tràn đầy tự giễu cùng tuyệt vọng.
"Thôi quên đi, ngươi đi đi.." Ông lão chỉ về phương hướng lối ra, nói."Ta biết ngươi sẽ không giúp ta mà."
"Ngươi là chuyên môn đến chê cười ta đúng không? Là võ quán Cực Đạo phái ngươi tới để xem ta có chết hay không chứ gì!"
"Ha ha ha ha..."
Ông lão bỗng nhiên bắt đầu cười to, nhưng cười mà lại chảy ra nước mắt.
"Bây giờ ngươi thấy rõ chưa? Ta còn sống rất tốt a!"
"Cha con Liên gia không chết thì ta cũng sẽ không chết! Ta sẽ sống cho đến khi..."
Trong mắt ông lão tràn ngập tơ máu, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Lục Thánh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta vẫn sẽ sống đến khi tận mắt nhìn thấy cha con bọn hắn xuống địa ngục!"
"Rồi ngươi sẽ thấy một màn đó." Lục Thánh bình tĩnh nói. "Ngươi nói cái gì?" Ông lão sửng sốt một chút, dường như không nghe rõ nên hỏi lại.
Lục Thánh cũng không mở miệng nữa mà xoay người đi thẳng ra ngoài.
Bước chân của hắn không nhanh không chậm, nhưng mỗi một bước đều đi rất ổn định, chắc chắn, và cũng rất kiên định.
Ông lão mang ánh mắt hoang mang nhìn hắn cho đến khi bóng lưng của hắn hoàn toàn biến mất. ...
Phù...
Lục Thánh chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, cảm giác cả người tốt hơn một chút.
Nội tâm của hắn rất cường đại, ý chí cứng rắn hơn thép, mặc dù đao kiếm kề đầu nhưng vẫn như xuân phong đắc ý, mí mắt hắn sẽ không chấn động một cái, nhưng vừa mới nãy ở trong túp lều nho nhỏ kia, hắn đã có loại cảm giác đặt mình dưới mây đen dày đặc, áp lực khó chịu nói không nên lời.
"Hút một điếu không?" Bỗng nhiên có người đưa tới một điếu thuốc lá màu vàng.
Lục Thánh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đó là một nam thanh niên mập mạp mặc áo ba lỗ màu đỏ, quần đùi màu lam, dưới chân mang đôi dép xỏ ngón đang nhìn hắn.
"Cảm ơn." Lục Thánh lắc đầu cự tuyệt ý tốt của đối phương.
Nam thanh niên mập mạp cũng không để ý mà nhét điếu thuốc lá vào miệng mình, thuần thục châm lửa hít sâu một hơi, phun ra vòng khói nói với Lục Thánh: "Đã lâu không thấy có người tới tìm lão điên."
"Vậy trước kia có rất nhiều người tới tìm ông ta sao?"
"Nhiều." Nam thanh niên mập mạp giật giật khóe miệng, khinh thường nói: "Nhưng đều là tới lừa tiền của ông ta."
"Mấy năm đầu sau khi cả nhà lão điên chết hết, ông ta giống như kẻ điên đi khắp nơi tìm người giúp hắn báo thù. Chỉ cần là người có chút thực lực võ đạo tới tìm thì ông ta đều trả tiền."
"Nhưng ai sẽ thật sự giúp hắn chứ? Vì ai mà không biết người hại ông ta cực kỳ..." Nam thanh niên mập mạp nói tới đây thì lập tức đổi chủ đề: "Dù sao gia sản của lão điên chính là bị người ta làm mất sạch như vậy, ngay cả nhà cũng đã bán, hiện tại chỉ có thể ở trong đống rác."
Đôi mắt Lục Thánh chớp động, không nói gì mà chỉ gật đầu. ta mới đi ra cùng ngươi trò chuyện hai câu. Nếu như là người khác thì ta sẽ không thèm nhìn một cái."
Nói xong nam thanh niên mập mạp dùng một loại ánh mắt có chút thưởng thức nhìn xem Lục Thánh.
"À đúng rồi, ngươi làm nghề gì? Ngươi đến tìm lão điên có chuyện gì vậy?" Nam thanh niên mập mạp đột nhiên hỏi.
Lục Thánh suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Ta viết tiểu thuyết, nghe được chuyện của Phó Kiến Minh nên liền muốn tới thực địa để tìm hiểu một chút tình huống."
"Viết tiểu thuyết sao? Viết tiểu thuyết mà lại có dáng người tốt như vậy ư?" Nam thanh niên mập mạp có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cánh tay có đường nét cơ bắp rõ ràng của Lục Thánh, nói thầm: "Bà mẹ nó, ngươi muốn viết xong một chương tiểu thuyết thì sẽ phải gõ hỏng bao nhiêu bàn phím a?"
Lục Thánh cũng không tiếp tục trò chuyện với người này nữa mà nhấc chân bước di.
Nam thanh niên mập mạp nhìn theo bóng lưng của Lục Thánh hô lên: "Vậy ngươi có thể cho ta làm một nhân vật được không? Bình thường ta đối xử với với lão điên cũng không tệ, ta rất thường xuyên mời ông ta ăn cơm."
Lục Thánh đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt hắn đã đi xa.
Nam thanh niên mập mạp có thể nhìn thấy loáng thoáng Lục Thánh giơ tay với mình ra hiệu "Có thể'.....