Chương 410: Đại Hội Võ Đạo
Chương 410: Đại Hội Võ ĐạoChương 410: Đại Hội Võ Đạo
Cùng ngày, Lục Thánh trở về Thánh Võ Đại thứ bảy.
Lúc hắn trở về rất thu liễm, nhưng vẫn có người nhìn thấy hắn mà chụp ảnh đăng lên diễn đàn trường học.
Tại văn phòng phó hiệu trưởng, Triệu Khang Thái và một nam nhân trung niên có tướng mạo uy nghiêm đang ngồi trên sô pha.
Trên bàn trà trước mặt hai người là ấm trà sôi ùng ục, có mùi thơm nhàn nhạt bay ra.
"Lục Thánh đã trở lại." Nam nhân trung niên bưng ấm trà lên rót cho mình một chén, rồi cũng thuận tiện rót cho Triệu Khang Thái một chén.
"Ta biết." Triệu Khang Thái gật đầu nói.
Nam nhân trung niên nhìn Triệu Khang Thái một cái, có ý ám chỉ nói ra: "Hắn không có đi tới thành phố Minh, chuyện này ngươi có biết không?"
Triệu Khang Thái không nói gì, chỉ yên lặng nâng chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm.
Nam nhân trung niên tiếp tục mở miệng nói: "Hắn đã tiếp hai cái nhiệm vụ, một cái cấp AA và một cái cấp AAA."
"Nhiệm vụ cấp AA ở gần tỉnh Kinh Đô hơn và khẩn cấp hơn. Nhưng..." Nam nhân trung niên dừng một chút mới nói tiếp: "Liên Dạ đang ở thành phố Minh."
"Rõ ràng Lục Thánh có thể đi tới Thành phố Minh trước, nhưng hắn lại đặc biệt đi tới thành phố Nam Bình xa hơn."
"Ý tứ của Lục Thánh đã rất rõ ràng, có lẽ hắn là muốn đi hoàn thành trước nhiệm vụ cấp AAA, vì ta còn nhớ rõ đó là nhiệm vụ dị thú xâm lấn, mà dị thú so với tội phạm bắt cóc nguy hiểm hơn nhiều."
Nam nhân trung niên nhìn Triệu Khang Thái một cái, lại nói: "Ta càng nguyện ý tin rằng Luc Thánh cố ý tránh gặp Liên Dạ, tránh khỏi lựa chọn thứ hai mà Võ Thánh đại nhân ban cho hắn, cũng chính là khảo nghiệm làm đệ tử Võ Thánh chân chính."
"Nói đi cũng phải nói lại, kỳ thật điều này cũng không sai, bởi vì chuyện xu cát tị hung là nhân chỉ thường tình."
Triệu Khang Thái vẻ mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: "Hiện tại ngươi kết luận như vậy vẫn còn quá sớm, vì khoảng cách đại hội võ đạo sinh viên toàn quốc còn có một đoạn thời gian nữa."
Nam nhân trung niên chậm rãi uống cạn chén trà, cảm thán nói: "Cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Một khi đại hội võ đạo sinh viên toàn quốc bắt đầu mà Lục Thánh còn không có động thủ, như vậy kết quả sẽ là hắn thử thách thất bại."
"Mà Võ Thánh đại nhân không có thói quen cho người ta cơ hội thứ hai, ngài cũng không ưa thích chờ đợi lâu."
Triệu Khang Thái không nói gì nữa mà chỉ uống trà, ánh mắt hắn nhìn về một vị trí nào đó trên vách tường văn phòng.
Đó là nơi từng treo một bức tranh chữ, sau đó hắn đã đem nó tặng cho Lục Thánh. Trên bức tranh chữ này viết một câu "tùy tâm sơ dục".
Lục Thánh, ngươi cũng đừng làm cho ta và Võ Thánh đại nhân thất vọng al
Trong lòng Triệu Khang Thái yên lặng nói ra. ...
Thời gian trôi qua như nước chảy.
Sau khi Đại ma vương Lục Thánh quét ngang toàn bộ Thánh võ đại, dương danh khắp năm khu vực được một đoạn thời gian thì đã dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhưng bởi vì một sự kiện nào đó mà các nơi lại lần nữa nổi lên từng trận gợn sóng.
Tại căn tin lớn của Thánh võ đại thứ bảy đang là giờ ăn cơm cho nên trong căn tin có chút náo nhiệt.
Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!
Trước cửa căn tin vang lên tiếng bước chân thanh thúy, đó là do một đôi giày chiến hợp kim dính máu đang giẫm lên sàn nhà sạch sẽ gọn gàng.
Đám sinh viên theo bản năng quay đầu nhìn lại. Bọn họ nhìn thấy một nam thanh niên thân cao 1m90, mặc áo ba lỗ màu đen phối với chiếc quần rằn ri, mái tóc hình kim cương dựng lên thẳng tắp đang đi vào căn tin.
Trên vai nam thanh niên này còn khiêng một thanh chiến đao hợp kim chưa được chui rửa, vẻ mặt lạnh lùng.
Khi hắn đi vào liền có một cỗ máu tanh nồng đậm lao tới.
"Đó là Tiêu Lan! Tiêu Lan đã trở lại rồi!"
"Ta nghe nói hắn đã tiếp nhiệm vụ cấp AA, không nghĩ tới hắn trở lại nhanh như vậy! Chậc chậc, hắn tỏa ra một thân sát khí như thế chỉ sợ thực lực của hắn lại có tiến bộ rồi."
"Đậu phộng, Tiêu Lan càng ngày càng kinh khủng a! Trách không được tại sao vừa mới nhìn hắn thì trái tim ta liền đập nhanh một cái." Căn tin lớn như vậy nhưng bởi vì nam thanh niên này xuất hiện mà âm thanh nói chuyện nhiều hơn gấp đôi, tựa như bầy ong náo nhiệt ầm ï không ngừng.
"Tiêu Lan đã trở lại." Một nữ sinh thon thả buộc tóc đuôi ngựa thu hồi ánh mắt, nói với nam thanh niên anh tuấn ngồi đối diện mình đang ăn từng ngụm cơm: "Xem ra hắn cũng là hướng về phía đại hội võ đạo sinh viên toàn quốc mà trở về."
"Đây là cơ hội có thể cùng các cao thủ của võ quán khắp toàn quốc giao phong hai năm mới có một lần, vậy loại phần tử hiếu chiến như Tiêu Lan làm sao có thể bỏ qua." Nam thanh niên anh tuấn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng đáp lại.
"Đám sinh viên top 10 Lão sinh bảng đều muốn tham gia, cũng không biết lần này tình huống sẽ như thế nào? Mong là Thánh Võ Đại thứ bảy chúng ta sẽ không lại lót đáy." Nữ sinh than nhẹ.
"Đại hội võ đạo sinh viên toàn quốc lần này trường chúng ta đã có Đại ma vương Lục Thánh tọa trấn, chúng ta thậm chí có thể trùng kích top 1, vì cái gì còn có thể lót đáy chứ?" Nam thanh niên anh tuấn hỏi.
Nữ sinh lắc đầu đáp: "Có thể Lục Thánh sẽ không tham gia."
"Cái gì?" Nam thanh niên anh tuấn ngây ngẩn cả người, theo bản năng hỏi lại: "Vì cái gì a? Thánh võ đại thứ bảy chúng ta thật vất vả mới sinh ra một vị Lục Thánh trăm năm khó gặp, vậy mà lại không cho hắn tham gia là sao? Đầu óc của các vị lãnh đạo trường học bị hỏng hết rồi ư?"
"Trần Ý Huyền, ta cảnh cáo ngươi nói chuyện cẩn thận một chút."
"Xin lỗi, xin lỗi, ta quên mất cha của ngươi chính là phó hiệu trưởng..."
Nam thanh niên anh tuấn liên tục xin lỗi, lúc này vẻ mặt nữ sinh mới dễ nhìn một chút.