Chương 422: Vào Vòng Trong
Chương 422: Vào Vòng TrongChương 422: Vào Vòng Trong
Chờ Lộ Minh đi rồi, Lục Thánh mới nhìn về phía Khổng Tình, mỉm cười gật đầu xem như ra hiệu.
"Thật sự là hắn, ta còn tưởng rằng mình nhận lầm người."
Nhìn thấy bộ dáng gật đầu ý bảo của Lục Thánh, Hình Chí đứng ở trong đội ngũ các võ đại phía đông có chút khó tin nắm chặt nắm đấm.
"Không nghĩ tới hắn hiện tại đã trưởng thành đến độ cao như vậy."
Hình Chí nặng nề thở ra một hơi, sắc mặt phức tạp.
Từ sau khi Khải Minh tướng tinh kết thúc, hắn không còn gặp lại Lục Thánh nữa.
Về sau hắn có một lần duy nhất nghe được tin tức của Lục Thánh là ở trên TV, Lục Thánh trở thành võ trạng nguyên đăng long toàn quốc.
Hình Chí còn nhớ rõ lúc ấy hắn nhìn xem tin tức mà cả người sửng sốt thật lâu.
Hắn lớn như vậy nhưng đó vẫn là lần đầu tiên đối với một vị đồng lứa sinh ra cảm giác ngưỡng vọng núi cao, không cách nào vượt qua.
Thành tích thi đại học của Hình Chí cũng không tính là kém, hắn là thủ khoa của thành phố, là thám hoa của tỉnh.
Cái thành tích này đã có thể trùng kích một số Thánh Võ Đại tại tỉnh Kinh Đô, nhưng Hình Chí lại không có đi tới Thánh Võ Đại, mà là đi tới võ đại top 1 của tỉnh Đông Ninh.
Trước khi tham gia Khải Minh tướng tỉnh, Hình Chí ngạo khí xông lên trời, vô cùng tự tin. Còn sau khi tham gia Khải Minh tướng tỉnh, tâm tình của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Thế giới này... À không, Long Quốc này quá lớn, thiên tài võ đạo như hắn thật sự rất nhiều!
Hình Chí đối với vị trí của mình trong các thiên tài võ đạo đã có một nhận thức rõ ràng hơn. Vì thế giữa đầu gà cùng đuôi phượng hắn cuối cùng đã lựa chọn đầu gà.
Điều này cũng không phải là không có lợi, vì nếu như Hình Chí thật sự đi tới Thánh Võ Đại, vậy đại hội võ đạo sinh viên toàn quốc lần này hắn căn bản không có cơ hội tới tham gia.
Ở trong Võ Đại tỉnh Đông Ninh, Hình Chí vẫn rất được trường học coi trọng.
Tình huống của Khổng Tình ceñna không kém nhiều lắm eo với Hình Chí.
Lúc này nàng đang cắn chặt môi dưới, không nói một lời, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
"Hắn rất mạnh! Phi thường mạnh! Hắn tuyệt đối đã đi đến một bước kia!" Lộ Minh vừa cùng Lục Thánh chào hỏi trở về, cảm thán nói: "Ở trước mặt hắn ta thậm chí còn cảm thấy hô hấp rất khó khăn, áp lực quá lớn."
"Nói giỡn gì chứ? Lục Thánh được xưng là yêu nghiệt mạnh nhất từ trước tới nay của các Thánh Võ Đại a!"
"Hắn mới nhập học hai tháng mà đã quét ngang các Thánh Võ Đại, phá vỡ kỷ lục của cả 7 cái Tháp Võ Thánh."
"Thật không nghĩ tới Đông bộ chúng ta vậy mà lại xuất hiện một nhân vật nghịch thiên như vậy! Thật sự là không nghĩ tới a!"
Đám sinh viên đại biểu Võ Đại các tỉnh cũng nói theo.
Bỗng nhiên Lộ Minh đem ánh mắt dừng ở trên người Hình Chí cùng Khổng Tình, mang ngữ khí hâm mộ nói: "Lục Thánh nói rằng vẫn còn nhớ rõ các ngươi. Hắn nói các ngươi chính là bằng hữu của hắn, để cho ta thay hắn hỏi thăm các ngươi."
"Các ngươi có vận khí quá tốt khi có thể cùng quê với Lục Thánh."
"Các ngươi phải cố gắng duy trì mối quan hệ này, đợi đến mười năm hay hai mươi năm sau thì chỉ có trời mới biết sẽ có bao nhiêu lợi ích."
Hình Chí không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Khổng Tình bên cạnh cũng đang im lặng không nói gì.
Duy trì sao?
Làm sao duy trì đây?
Người như bọn ta thì cả đời Lục Thánh ít nhất phải nghiền ép ngàn vạn người a!
Ai có thể nghĩ đến thiếu niên lúc trước cùng bọn họ tham gia Khải Minh tướng tỉnh, vậy mà hôm nay hắn đã trưởng thành đến độ cao ngay cả các học trưởng tiền bối của bọn họ cũng đều không cách nào nhìn lên.
Đây còn là sự khác biệt giữa người với người ư?
Trong lòng Hình Chí thầm than, ánh mắt hắn lộ ra vẻ mờ mịt....
Lục Thánh đợi mấy chục phút thì cuộc rút thăm cuối cùng cũng kết thúc. Kế tiếp chính là phần phân tổ tỷ thí chính thức.
Trước khi tỷ thí, ban tổ chức đứng ra nói: "Bởi vì có ba tuyển thủ dự thi của võ quán đến không có đúng giờ cho nên bị loại." với các tuyển thủ bị loại coi như tự động thăng cấp."
Lục Thánh ngoài ý muốn ở trong số đó.
Quả nhiên đây là một con số may mắn, khi hắn có thể bỏ qua vòng thứ nhất.
Như vạy cũng tốt, đỡ phiền toái cho Lục Thánh ra tay.
Các tuyển thủ được phân tổ lần lượt đi tới sân tỷ thí của mình.
Quãng trường luận võ to lớn bị chia làm mấy trăm sân tỷ thí, những người không dự thi sẽ bị trục xuất đến rìa quãng trường.
Chỉ có cameraman và trọng tài mới có tư cách tùy ý đi lại trong đấu trường.
Lục Thánh nhìn xem đám cameraman chạy tới chạy lui và bị gió lạnh trên đỉnh núi thổi cho nước mũi chảy dài, trong lòng hắn có chút thương xót.
Lục Thánh tìm một vị trí gần đó, tùy ý nhìn xem người khác tỷ thí trên võ đài.
Võ đài trước mặt hắn đại khái cũng chỉ có hai mươi mấy mét vuông, đối với võ giả tham dự luận võ có đẳng cấp trung bình vượt qua cấp năm mà nói quả thực là có chút nhỏ.
Nhưng như vậy ngược lại càng hiển lộ rõ thực lực, bởi vì một khi bị đánh ra ngoài sân thì sẽ trực tiếp bị phán định là thua.
Lục Thánh nghe nói có không ít võ giả bởi vì xông lên quá mạnh mà không khống chế tốt để cho mình chạy ra ngoài sân, sau đó dẫn đến thua trận.
Hai người tỷ thí trong võ đài trước mặt Lục Thánh là một nam thanh niên hơn 20 tuổi tui, tướng mạo có thần, trên người mặc võ đạo phục in chữ "Xuyên Đại", chứng tỏ là sinh viên của Võ Đại của tỉnh Xuyên.
Đối thủ của hắn thì lớn tuổi hơn hắn một chút, khí chất trầm ổn, hô hấp đều đều, không nhìn ký hiệu trên võ đạo phục cũng biết là xuất thân từ võ quán.