Chương 430: Ma Cực Tinh Triều Tiệm
Chương 430: Ma Cực Tinh Triều TiệmChương 430: Ma Cực Tinh Triều Tiệm
Trên đỉnh Tích Vân sơn, gió đêm lạnh lẽo, quãng trường tích tụ một tầng băng tuyết mỏng manh, nhiệt độ thấp đến âm mười mấy độ C.
Có một thân ảnh nhỏ nhắn đáng yêu, mặc một chiếc áo lông mỏng màu trắng sữa đứng ở bên vách núi, hướng lên bầu trời đêm phun ra khí trắng.
"Không sai biệt lắm." Trương Giác xoa xoa bàn tay nhỏ bé có chút đông cứng của mình, thầm nói.
Nàng thân là Thánh Miêu của võ quán Siêu Việt, lộ tuyến tu hành vỡ đạo của nàng đã sớm bị Siêu Việt võ thánh quy hoạch tốt.
Mỗi buổi tối Trương Giác sẽ luyện tập bí thuật phun hơi nửa giờ, một ngày cũng không dám bỏ qua.
Hô hấp pháp này càng gần với tự nhiên thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Trương Giác đã hơn nửa đêm không ngủ mà chạy lên đỉnh núi hóng gió lạnh.
"Lạnh quá..."
Ở ngoài trời âm mười mấy độ C cộng thêm gió lạnh thổi vào người hơn nửa giờ, mặc dù là võ giả cấp sáu nhưng khuôn mặt búp bê sứ của Trương Giác cũng có chút chịu không nổi, đã bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Nàng ngướ mắt nhìn lên, bầu trời đêm trên đỉnh núi rất trong suốt, có thể nhìn thấy từng ngôi sao xinh đẹp.
Trương Giác nhìn chằm chằm một hồi mà có chút không nỡ rời đi.
Bỗng nhiên lúc này bên tai nàng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Xoạt... Xoạt... Xoạt...
Là âm thanh có người giẫm lên tuyết chậm rãi di chuyển.
Lúc âm thanh này vang lên, Trương Giác phát hiện bầu trời đêm trên đỉnh đầu mình không còn trong suốt nữa, từng mảng lớn hắc ám chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy từ phương hướng âm thanh kia mà lan tràn ra.
Từng ngôi sao bị hắc ám che đậy, mặt trăng không còn ánh sáng, màn đêm phủ xuống càng sâu.
Trương Giác mạnh mẽ quay đầu lại, tiếng bước chân cũng dừng lại, một đạo thân ảnh cao lớn đứng cách nàng mấy chục mét đang lằng lặng nhìn nàng.
Đao thân ảnh cao lớn nàv cùng hắc ám hoàn toàn duina hơn lai mêt chỗ, hắc ám từ sau lưng hắn dâng lên, một đôi mắt sáng rực hiện ra.
Là hắn!
Trong lòng Trương Giác kinh hãi, thân thể nàng lập tức căng cứng.
Sự sợ hãi dâng lên giống như thủy triều, Trương Giác cơ hồ theo bản năng cúi đầu xuống, bước chân nhanh chóng hướng về một phương hướng khác chạy đi.
"Ta đáng sợ như vậy sao?"
Lục Thánh nhìn xem bóng lưng nhanh chóng biến mất kia mà không hiểu sao sờ sờ gương mặt của mình, tự hỏi.
Rõ ràng trên cột tư liệu cá nhân của hắn phối ngẫu càng ngày càng tăng, nhưng sao hắn lại cảm giác duyên phận khác phái của mình vẫn luôn không tốt.
Lục Thánh thật sự rất không hiểu. ...
Buổi sáng trên đỉnh núi sẽ sớm hơn một chút so với dưới núi.
Có rất nhiều người chạy ra sân thượng ngắm mặt trời mọc.
Lục Thánh mặc áo thun chuẩn bị ra ngoài, suy nghĩ một chút rồi lại mang theo áo khoác.
Nói không chừng cha mẹ hắn sẽ nhìn xem trận đấu hôm nay của hắn, nếu hắn mặc ít quần áo thì quay về sẽ bị trách cứ.
Lúc Lục Thánh đi theo các sinh viên của Thánh võ đại đến căn tin ăn điểm tâm, dưới chân núi cũng lục tục có người đi lên.
Những người này vì trận chung kết hôm nay mà đã sớm rời giường leo núi, một hơi từ chân núi len lên đỉnh núi, toát ra một thân mồ hôi, cả người sôi trào khí huyết.
Khi nhìn mặt trời mọc trên Tích Vân Sơn, tinh thần bọn họ sảng khoái mà nhịn không được thét dài, để cho ngoài cửa căn tin tất cả đều là âm thanh liên tiếp nhau như vượn rít, bầu không khí rất là náo nhiệt.
"Ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện trận tỷ thí hôm nay ngươi không gặp phải ta đi."
Lục Thánh ăn điểm tâm xong đi ra thì liền nhìn thấy đám sinh viên của Thánh võ đại đều đang vây quanh trước cửa căn tin.
Một nam thanh niên cao hơn hai mét, dáng người tựa như tháp sắt chặn tại cửa chính, cảnh cáo Ôn Kính Ngôn.
Ôn Kính Ngôn mang sắc mặt khó coi nhưng không nói gì, còn đám sinh viên của Thánh Võ Đại thì giận mà không dám lên tiếng. Tỉnh của võ quán Cực Đạo, hình như có tên là Ma Cực Tinh Triều Tiệm.
"Lục Thánh tới rồi!"
Bỗng nhiên có người hô to một tiếng, trong nháy mắt đám người ngoài cửa liền đồng loạt xoay người nhìn về phía Lục Thánh.
Đám sinh viên của Thánh võ đại phảng phất như tìm được chỗ dựa vững chắc mà ai nấy đều mang thần sắc phấn chấn.
Ôn Kính Ngôn cùng Ma Cực Tinh Triều Tiệm cũng chú ý tới Lục Thánh.
Ôn Kính Ngôn rõ ràng hơi thở phào nhẹ nhõm, còn Ma Cực Tỉnh Triều Tiệm thì lại có nhiều hứng thú đem ánh mắt đặt ở trên người Lục Thánh, trong mắt hắn còn hiện ra vài phần tàn nhẫn và nhếch miệng cười, sau đó hắn đưa tay lên cổ ra hiệu cắt cổ một cái, nói.
"Ngươi cũng vậy."
Triều Tiệm vừa nói xong thì bỗng nhiên có cuồng phong bất thình lình lướt qua mặt hắn, trái tim hắn giống như bị một bàn tay to lớn vô hình nắm chặt mà mãnh liệt co lại.
Cảm giác nguy cơ sinh tử làm cho tiếng cảnh báo trong lòng Triều Tiệm vang lên thật lớn, hắn lập tức da đầu tê dại, tóc gáy dựng thẳng.
Sau đó có một đạo thân ảnh tựa như thuấn di xuất hiện ở trước mặt Triều Tiệm, lạnh lùng nhìn hắn chăm chú và giơ tay bắt lấy cổ hắn.
Triều Tiệm phản ứng theo bản năng mà khí huyết cả người bắt đầu khởi động, thân hình như tháp sắt cao hơn hai mét của hắn đột nhiên bành trướng lên, quanh thân bắn ra một đoàn sóng khí màu trắng mắt thường có thể thấy được.
Nhưng hết thảy phòng ngự của Triều Tiệm ở trước mặt đạo thân ảnh kia tựa như đê đập yếu ớt trước mặt sóng thần, chỉ hơi ngăn cản một chút thì liền sụp đổ tan tành.
Một bàn tay to lớn xé rách phòng ngự của Triều Tiệm và bóp chặt cổ hắn, năm ngón tay lún sâu vào da thịt và nâng cả người hắn lên.
"Ngươi lại ở trước mặt ta quơ tay múa chân thử xem!" Lục Thánh giống như bắt gà con mà bóp cổ Triều Tiệm kéo đến trước mặt, bình tĩnh gần từng chữ nói ra.
Đồng tử của Triều Tiệm hung hang co rụt lại, tròng mắt hắn do bị bóp cổ mà lồi ra từng chút một.
Triều Tiệm có thể nghe thấy rõ ràng cổ mình truyền đến âm thanh cổ họng bị đè ép đến biến dạng.
Hắn cố gắng kéo ra sự kiểm chế của bàn tay to kia, nhưng lại cảm Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng chưa từng có từ đáy lòng Triều Tiệm lan tràn ra. Hắn cảm thấy mình sẽ chết ngay lập tức. ...