Chương 437: Chơi Chiêu
Chương 437: Chơi ChiêuChương 437: Chơi Chiêu
Kẻ tiếp theo có tâm tình hỏng bét chính là Thiên Cực Tinh Tề Việt vì gặp phải Lục Thánh.
Tâm lý của tên này có chút biến thái, hắn ưa thích tra tấn đối thủ, rất nhiều người đều biết chuyện này.
Trước khi Lục Thánh quật khởi, Thiên Cực Tinh Tề Việt được công nhận là tuyển thủ đáng ghét nhất.
Mà Trương Giác thì khác, nàng có tướng mạo đáng yêu, tính cách cũng tốt, ra tay rất có chừng mực nhất, đánh thắng cũng rất lễ phép, có đôi khi nàng không cẩn thận ra tay nặng thì sau đó liền nhờ người đến xin lỗi.
Nàng quả thực chính là đối thủ võ đạo hoàn mỹ nhất!
Đặng Duệ cầm lấy số thứ tự mà cười ha hả đi xuống võ đài giống như đạt được top 1 vậy.
Trương Giác cũng nhanh chóng đi xuống, có người nhìn thấy số thứ tự trong tay nàng mà sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, đó là Thiên Cực Tinh Tề Việt của Võ Quán Cực Đạo!
Lục Thánh trông thấy bộ dạng này của Tề Việt mà nhịn không được chủ động tiến lên một bước, ghé sát bên tai hắn ta, nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì đâu, hiện tại ngươi nhanh chóng chạy đi mua phần bảo hiểm ngoài ý muốn vẫn còn kịp mà."
"Ngươi có quen biết ai bên công ty bảo hiểm không? Nếu không quen biết thì ta có thể nhờ hai người giúp ngươi, cả hai đều là người có uy tín trong giới bảo hiểm, danh tiếng còn rất tốt. Ta có một người bạn vừa mới chết hai ngày thì tiền bảo hiểm đã tới tay gia đình hắn."
Tề Việt ngẩng đầu lên nhìn xem Lục Thánh, khuôn mặt anh tuấn của hắn vô cùng trắng bệch, bả vai có chút run rẩy.
"Ta đùa thôi." Lục Thánh nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Tề Việt, nói: "Nếu như ta đánh chết ngươi thì tông sư Liên Tế Bắc của võ quán Cực Đạo các ngươi còn không đánh chết ta sao?"
Thân thể Tề Việt đang run rẩy trong nháy mắt liền dừng lại, vì lời này của Lục Thánh giống như để cho hắn có lại lực lượng tựa như có chỗ dựa vào.
"Ngươi biết vậy là tốt rồi." Tề Việt cười lạnh, nói: "Còn nữa, ngươi cho rằng ta và tên phế vật Triều Tiệm giống nhau sao?"
"Ta không." Lục Thánh lắc đầu, đáp."Ta cảm thấy ngươi phế vật hơn nhiều eo với Triều Tiêm" Nghe vậy vẻ mặt của Tề Việt nhất thời cứng đờ, sau đó trở nên vô cùng khó coi.
Lục Thánh cũng không nói nhảm với hắn ta nữa mà liếc mắt nhìn xem Liên Tế Bắc rồi thản nhiên đi xuống võ đài.
Cuộc tỷ thí của Lục Thánh được sắp xếp ở trận thứ hai. Hắn ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào võ đài, tư thái tùy ý, sắc mặt bình tĩnh, tỉnh thần lực của hắn phóng xạ toàn trường.
Lục Thánh có thể nhìn thấy rõ ràng tại Võ quán Cực Đạo bên kia, Thiên Cực Tinh Tề Việt đang cúi đầu ở bên người Liên Tế Bắc nói gì đó.
Trong lúc nói chuyện ánh mắt hai người vẫn không rời khỏi Lục Thánh. Hàn quang trong mắt Liên Tế Bắc liên tục hiện ra, bộ dáng rất muốn giết chết Lục Thánh.
Đây chính là điều Lục Thánh muốn thấy!
Lục Thánh lắc đầu, nói."Ta phải nói hơi nhiều với rác rưởi, nhưng cũng may là hiệu quả không tệ."
Hắn muốn giết Liên Tế Bắc thì nhất định phải chơi chiêu, hơn nữa cái chiêu này nhất định phải hợp lý, để cho tất cả mọi người nhìn thấy và cảm thấy nó vốn nên là như thế.
Cho nên Lục Thánh mới một quyền đem Ma Cực Tinh Triều Tiệm đánh cho trọng thương, sau đó lại hướng Thiên Cực Tinh Tề Việt phun ra vài câu đả kích.
Giết hai tên Song Tử Tinh này thì không đến mức, bọn hắn tuy rằng rất đáng ghét nhưng còn chưa đến mức phải chết.
Lục Thánh cũng không phải là người lạm sát thành tính, nhưng như vậy cũng đã đủ kéo đầy thù hận của Tế Bắc.
"Như vậy chuyện phát sinh kế tiếp liền có vẻ thuận lý thành chương, ngay cả Liên Tế Bắc cũng sẽ rất khẩn cấp."
"Nói cho cùng vẫn là do thực lực của ta không đủ a."
Lục Thánh cúi đầu nhìn xem hai tay mình. Bàn tay của hắn trắng nõn nhẫn nhụi, vân tay rõ ràng, có một loại mỹ cảm tự nhiên.
"Bởi vì thực lực của ta không đủ cho nên mới phải bận tâm cái này bận tâm cái kia. Ta phải hành sự ở bên trong quy tắc do người khác chế định."
"Nếu như ta hiện tại đủ mạnh để có thể hoàn toàn không nhìn Võ quán Cực Đạo, còn có các loại áp lực đến từ quốc gia như chính phủ, hiệp hội võ giả gây ảnh hưởng, vậy đừng nói là Liên Tế Bắc vốn là tội đáng muôn chết, cho dù hắn không có tội gì mà ta giết hắn thì người khác cũng sẽ không có "Cường giả chân chính sẽ là người phá vỡ quy tắc và chế định quy tắc, chứ không phải tuân theo quy tắc và lợi dụng quy tắc như ta bây giờ."
Lục Thánh thở ra một hơi, trong lòng thầm nhủ: "Bởi vì ta còn chưa đủ mạnh nên ta còn phải tiếp tục cố gắng hơn nữa."...
Cuộc tỷ thí giữa Trương Giác và Đặng Duệ khá đặc sắc, có thành phần biểu diễn rất cao.
Trận tỷ thí đã có thể kết thúc sớm, nhưng lại bị Trương Giác kéo tới mười phút, sau đó nàng lại khách khí ném Đặng Duệ xuống võ đài.
Võ quán Siêu Việt không hề đánh nhanh thắng nhanh, để cho hiệp hội võ giả cũng có ánh sáng.
Người của hiệp hội võ giả và các võ quán đều đang bình luận, phân tích về trận chiến này.
Các cameraman bước đi như bay, lộ ra tính chuyên nghiệp và tính thưởng thức của một cuộc thỉ mang tính toàn quốc.