Chương 438: Đối Chiến Tề Việt
Chương 438: Đối Chiến Tề ViệtChương 438: Đối Chiến Tề Việt
Sau đó đến trận tỷ thí giữa Lục Thánh và Thiên Cực Tỉnh Tề Việt.
Bầu không khí trên sân và dưới sân lập tức biến đổi. Vừa rồi còn tràn ngập hữu hảo, hài hòa giao lưu học thuật võ đạo, bầu không khí đã trở nên khẩn trương lên.
Đương nhiên phần khẩn trương này càng rơi vào trên người Thiên Cực Tỉnh Tề Việt.
"Nghe nói cột sống của Triều Tiệm đều sắp bị đánh gãy, lúc đưa đến trạm y tế hắn chỉ còn lại một hơi thở. Lục Thánh ra tay cũng quá ác độc đi."
"Đáng đời! Song Tử Tinh Cực Đạo từ trước đến nay đều không phải là loại người tốt! Trước kia đã từng có người tại lúc tỷ thí bị bọn hắn đánh thành nửa người bại liệt, con đường võ đạo triệt để bị đoạn tuyệt. Chỉ là Võ quán Cực Đạo có uy thế lớn nên cứng rắn đè xuống mà thôi."
"Có câu 'ác nhân sẽ có ác nhân trị! Vừa rồi Liên Tế Bắc đe dọa Lục Thánh, ta đoán với tính tình của Lục Thánh thì trận này hắn sẽ ra tay càng ác hơn! Tề Việt muốn gặp xui xẻo rồi!"
"Ngươi nói xem Tề Việt sau này đi vệ sinh có phải đều cần nhờ người đỡ không?"
"Ai biết được! Hắn coi như bị Lục Thánh đánh cho tàn phế thì vẫn là thiên tài, đổi cái danh hào khác là được mà!"
"Thiên Tàn Tỉnh cũng rất dễ nghe a! Ha ha ha ha!"
Từng đợt thanh âm xì xào bàn tán truyền vào lỗ tai Tề Việt, khuôn mặt Tầ Việt từ xanh chuyển trắng, khó coi vô cùng.
Sâu khi hít sâu một hơi, Tề Việt không còn để tâm đến những âm thanh đó nữa, hắn cố gắng bình phục cảm xúc của mình rồi bước nhanh lên võ đài.
Trong quá trình này Tề Việt không tự chủ được mà sinh ra vài phần bi ai cùng hoang mang.
Hắn thân là một trong Song Tử Tinh Cực Đạo, ngoại trừ tông sư trở lên thì hắn chưa từng đem bất luận kẻ nào để vào mắt.
Từ trước đến nay chỉ có hắn làm cho người khác sợ hãi, chứ chưa khi nào hắn phải đối mặt với một đối thủ cùng độ tuổi cùng đẳng cấp mà lại cảm thấy sợ hãi như vậy giờ.
Trong thoáng chốc, Tề Việt có loại cảm giác cực kỳ không chân thật, phảng phất như một màn trước mắt hắn đều là giả. "Tỉnh táo lại đi, chuẩn bị đánh nào!"
Một giọng nói thúc dục kéo Tề Việt từ trong cơn xuất thần trở về.
Lục Thánh bình tĩnh đứng trước mặt Tề Việt, giống như lúc trước đứng trước mặt Triều Tiệm.
Sắc mặt Tề Việt biến ảo một hồi, hắn muốn nói hai câu nhưng nghĩ thế nào cũng nói không ra khí thế.
Tề Việt chỉ có thể vung ra thanh kiếm hợp kim trong tay một chút, mở miệng nói: "Ngươi bây giờ đi xuống lấy vũ khí lạnh còn kịp, đừng chờ đến lúc đấu lại nói ta khi dễ ngươi a."
Lục Thánh hơi ngạc nhiên, sau đó dùng ánh mắt nhìn Tề Việt như nhìn kẻ ngốc.
"Ngươi... thật sự muốn chết à?" Tề Việt thần sắc cứng lại, hỏi.
Hắn cũng không dám nhiều lời nữa mà rầu rĩ hô lên một tiếng: "Đến."
Trọng tài thấy vậy vội vàng giơ tay tuyên bố: "Tỷ thí bắt đầu."
Sau đó trọng tài liền nhanh chân chạy về phía sau.
Cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu, Lục Thánh không hề dao động, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tùy ý đứng tại chỗ.
Nhưng trong mắt Tề Việt lúc này Lục Thánh giống như một ngọn núi, một vùng biển, một bóng ma đáng sợ đang từng bước lan tràn ra bốn phía.
Cả người Lục Thánh đều là sơ hở nhưng lại không hề có sơ hở.
Tề Việt giơ lên thanh kiếm hợp kim, cắn răng lựa chọn chủ động tấn công.
Thân ảnh của hắn lập tức biến mất, lúc xuất hiện hắn đã cách Lục Thánh không tới hai mét.
Tốc độ này quá nhanh, đại đa số người xem trong sân đều không thể thấy được, chỉ có thể cảm thấy trước mắt hoa lên, sau đó Tề Việt đã vượt qua gần hai mươi mét khoảng cách, thoáng một cái đã hiện ra trước mặt Lục Thánh.
Mà lúc này thanh kiếm hợp kim trong tay Tề Việt cũng đã sớm đâm thẳng tới. Mũi kiếm đâm thủng không khí, tạo ra sóng khí màu trắng nho nhỏ, có âm thanh bén nhọn tựa như mạnh mẽ xé rách vải lụa vang lên.
Đó là do tốc độ đang đột phá vận tốc âm thanh!
Một kiếm này kinh diễm tuyệt luân, đem thực lực của Tề Việt phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Rất nhiều người xem sau khi nhìn thấy một kiếm này đều theo bản Bọn họ không chắc chắn nếu là chính mình trực diện với Tề Việt, vậy trước khi mình chết đi thì có thể triệt để thấy rõ quỹ tích của một kiếm này hay không?
Nó làm cho lòng người kinh hãi, khắp người ớn lạnh!
Đáng tiếc là hào quang ẩn chứa trong một kiếm này còn chưa kịp hoàn toàn nở rộ thì đã bị người đối diện tiện tay bóp tắt.
"Quá chậm!" Lục Thánh dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải nhẹ nhàng kẹp lấy mũi kiếm, bình tĩnh mở miệng nói.
Mũi kiếm của thanh kiếm Hợp Kim chấn động kịch liệt ở giữa hai ngón tay của Lục Thánh.
Lục Thánh bóp chặt mũi kiếm giống như bóp một con rắn đang run rầy.
Trên mặt Tề Việt hiện lên một tia khiếp sợ, sau đó hắn mạnh mẽ rút về thanh kiếm hợp kim.
Lục Thánh cũng phối hợp mà buông tay ra.
Thân ảnh của Tề Việt lập tức biến mất trước mặt mọi người. Trong nháy mắt tiếp theo, Tề Việt đã xuất hiện sau lưng Lục Thánh, kiếm chỉ vào ót của Lục Thánh.
Lục Thánh nghiêng đầu, tùy ý tránh thoát mũi nhọn của một kiếm này.
Cương khí màu trắng và kiếm phong sắc bén trên thanh kiếm hợp kim lay động sợi tóc của Lục Thánh.
"Quá chậm!" Lục Thánh lại nói.
Sắc mặt Tề Việt khẽ biến, hắn lại lần nữa biến hóa thân hình.
Kế tiếp Tề Việt không ngừng tiến hành công kích Lục Thánh từ mọi góc độ, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức ở trong không khí kéo ra những đạo tàn ảnh mà mắt thường có thể thấy được, cương khí màu trắng nối liền từng mảnh.
Một kiếm trước còn chưa hoàn toàn hạ xuống thì một kiếm sau cũng đã đâm ra.
Tuy nhiên...
"Quá chậm!"
"Quá chậm!"
"Thật sự quá chậm!"
Lục Thánh ngay cả bước chân cũng không nhúc nhích, hắn chỉ tùy ý làm ra một ít động tác tránh né với biên độ rất nhỏ, nhưng lại làm cho công Trong quãng trường, hơn một ngàn người xem mà không có một ai nói chuyện, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra.
Lúc này chỉ có thể nghe được âm thanh trường kiếm đâm thủng không khí, sau khi đột phá vận tốc âm thanh làm phát ra tiếng nổ to lớn.
Tất cả mọi người nhìn đến ngây người, đó là trạng thái gần như tê liệt.
Không ai có thể nghĩ đến tốc độ của võ giả cấp 6 lại có thể nhanh đến trình độ này.
Tốc độ xuất kiếm mà có thể nhanh đến như vậy sao?
Mà điều càng để cho không ai có thể nghĩ tới đó là, thân pháp cùng kiếm chiêu của Tề Việt có tốc khủng bố như vậy, nhưng Lục Thánh lại có thể dễ dàng tránh né.
Rất nhiều tông sư đều nhịn không được mà đứng lên, trong mắt bọn họ ẩn chứa một tia rung động cùng vẻ không thể tưởng tượng nổi, ai nấy đều muốn nhìn thấy rõ ràng hơn một chút.