Chương 440: Trương Giác Bỏ Chạy
Chương 440: Trương Giác Bỏ ChạyChương 440: Trương Giác Bỏ Chạy
"Nếu như Lục Thánh đột phá tông sư thì tốc độ của hắn còn có thể nhanh hơn nữa. Đến lúc đó dưới đại tông sư còn ai có thể theo kịp tốc độ của hắn? Còn ai có thể ngăn cản được một kích của hắn? Lục Thánh thật là khủng bố như yêu nghiệt!”
Có một vị tông sư võ quán cảm khái nói ra.
Rất nhiều tông sư khác đều gật đầu tán thành.
Còn các tông sư đến từ Thánh võ đại thì mang ánh mắt rung động kèm theo một tia khó hiểu.
Bởi vì bọn họ còn nhớ Lục Thánh lúc trước bày ra ý chí võ đạo hình như không phải như vậy.
Hắn đã thay đổi sao?
Không ai biết rõ!
Lúc này sắc mặt Liên Tế Bắc vô cùng âm trầm, trong mắt hắn có hàn quang chớp động, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hiện tại tám cái Lục Thánh trong võ đài đã toàn bộ đi tới trước mặt Tề Việt.
Tề Việt giống như phát điên mà điên cuồng vung vẩy trường kiếm hợp kim trong tay.
"Giả, tất cả đều là giả, chỉ có một cái là thật, ta có thể tìm được!"
Tề Việt múa kiếm thành lưới, thiết lập lá chắn cương khí màu xanh đậm quanh người.
Tám cái Lục Thánh đứng ở bên cạnh Tề Việt bao vây lại, tất cả đều bình tĩnh nhìn hắn, sau đó đồng thời ra tay.
Tân Nguyệt Thần Phong!
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Một loạt âm thanh xương cốt gãy lìa vang lên.
Tề Việt nằm trên mặt đất y như bùn nhão.
Lục Thánh tiến lên một bước, bảy đạo thân ảnh còn lại chậm rãi tiêu tán sau lưng hắn.
Rõ ràng chỉ có một mình hắn ra tay, nhưng Tề Việt lại bày ra thảm trạng bị tám người vây đánh.
Lục Thánh từ trên cao nhìn xuống Tề Việt đang nằm run rẩy trên mặt đất thản nhiên nói: "Ta đánh aãyv †ứ chỉ Ủa naØi âng thêm tám cái xưởng sườn, đây xem như trả lại cho Ôn Kính Ngôn lúc trước.”
Nói xong Lục Thánh cũng không nhìn Tề Việt nữa, hắn ngẩng đầu nhìn về phía võ quán Cực Đạo rồi quay đi.
“Lục thánh của Thánh võ đại, thắng!”
Tuyên bố của trọng tài đến muộn.
Lúc Lục Thánh đi xuống võ đài, đám người vây xem chủ động nhường cho hắn một lối đi, trong ánh mắt bọn họ bao hàm sự kính sợ.
Sau khi liên tục dùng tư thế nghiền ép đánh bại Song Tử Tỉnh của võ quán Cực Đạo, địa vị của Lục Thánh trong cảm nhận của đông đảo võ giả ở đây đã nghiễm nhiên từ thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm lên tới độ cao của cường giả.
Sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, trận chung kết cuối cùng của đại hội võ đạo toàn quốc lần này rốt cục đã đến.
Lục Thánh của Thánh võ đại đấu với Trương Giác của võ quán Siêu Việt để tranh đoạt top 1.
Người của tổng bộ Hiệp Hội Võ Giả cao hứng giống như lễ mừng năm mới. Đặng Duệ tuy rằng bại bởi Trương Giác nhưng bại rất có thể diện.
Hơn nữa Thiên Cực Tinh Tề Việt đã bị Lục Thánh đánh gãy mười mấy khúc xương, ít nhất phải nằm trên giường mấy tháng, căn bản không có cách nào tham gia tranh đoạt top 3, vậy Đặng Duệ xem như nhặt không top 3.
Đám người của Võ quán Cực Đạo đều mang tâm tình sa sút. Bọn hắn nào có thể nghĩ đến võ quán Cực Đạo trong dĩ vãng phong quang vô hạn, vậy mà tại đại hội võ đạo toàn quốc lần này thậm chí ngay cả top 3 cũng đều không lấy được.
Mà người gây ra tất cả chính là Lục Thánh!
Không cần rút thăm, đám đông tự động tản ra, ánh mắt vô số người hội tụ trên thân một người.
Lục Thánh chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, tựa như hào quang gia trì mà rực rỡ chói mắt.
Cho tới bây giờ ánh sáng của cả đại hội võ đạo cơ hồ đều bị một mình Lục Thánh đoạt lấy, không ai có thể so được với hắn.
Lục Thánh cơ hồ đã được định là quán quân, hắn chỉ còn một bước cuối cùng nữa là ngồi lên ngai vàng.
Lục Thánh chính là vua trong các thanh niên võ giả.
Lue Thánh cất hước đi tới aifa vẽ đài mỗi môêt bước đi thì máu tr¬nd cơ thể hắn liền nóng lên một phần, khí thế cũng tăng lên một bậc.
Tất cả mọi người đều cho rằng Lục Thánh đã đạt tới top 1, nhưng chỉ có Lục Thánh biết hắn chỉ mới bắt đầu bước đi mà thôi.
Trương Giác có chút co quắp đứng trên võ đài.
Lục Thánh đi tới đối diện nàng, nhìn xem nữ sinh đáng yêu xinh xắn này mà trên mặt hắn chậm rãi lộ ra nụ cười.
Lục Thánh chậm rãi hoạt động gân cốt, trong thân thể truyền đến âm thanh xương cốt va chạm.
Nghĩ đến nội dung vở kịch sắp tới mà Lục Thánh cũng có chút khẩn cấp.
“Nhanh kết thúc đi. Lục Thánh nhẹ giọng nói: "Ta sắp bắt đầu đánh rồi đấy."
Đúng lúc này, Trương Giác vẫn luôn cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng nhìn về phía trọng tài đang chuẩn bị tuyên bố tỷ thí bắt đầu, nói nhanh: "Ta bỏ cuộc, ta nhận thua!"
Ách!
Động tác của Lục Thánh dừng lại, hắn mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn xem nữ sinh đáng yêu trước mắt.
Trọng tài cũng rất là sửng sốt, đám người vây xem đều không kịp phản ứng mà ngây người một chút.
"Ta nhận thua! Ta không thể đánh lại hắn!"
Trương Giác lặp lại một lần nữa, sau đó cúi chào Lục Thánh và trọng tài rồi xoay người chạy nhanh về phía sau.
Bước chân của nàng rất nhanh, trái tim trong lồng ngực nàng đập lên thình thịch, đã sớm đột phá hai trăm lần một phút.
Một nửa là do Trương Giác nhận thua ở trước mặt quá nhiều người nên rất khẩn trương. Một nửa còn lại là do nàng cảm thấy may mắn như sống sót sau tai nạn.
Trương Giác không có cách nào giải thích với người khác thế giới trong mắt nàng hiện tại rốt cuộc là dạng gì.
Đó là một mảnh hắc vụ dày đặc đã đem hơn phân nửa đỉnh núi che đậy hoàn toàn, bóng tối bao phủ bầu trời không thể nhìn thấy ánh sáng.
Mà ngọn nguồn của hắc vụ kia là từ một con quái vật khủng bố đang ngủ đông ở trong bóng tối và đang chậm rãi thức tỉnh.
Các ngươi để cho ta chiến đấu với một con quái vật như thế sao?