Chương 441: Hồi Ức
Chương 441: Hồi ỨcChương 441: Hồi Ức
Trương Giác cũng chạy như bay ra khỏi võ đài, tông sư tóc dài của võ quán Siêu Việt liền nhảy ra, vẻ mặt không thể lý giải.
"Tại sao phải nhận thua?"
"Không muốn đánh, cũng đánh không lại."
"Cho dù đánh không lại nhưng có thể cùng cao thủ bực này giao thủ, đối với võ đạo của ngươi cũng có trợ giúp rất lớn."
"Ta cảm thấy trực tiếp nhận thua là trợ giúp lớn nhất đối với ta rồi."
"Không chiến mà lui đối với danh dự của võ quán chúng ta có ảnh hưởng quá lớn."
"Ai da, Từ giáo đầu à, ngươi thật sự rất phiền."
Tông sư dẫn đội của võ quán Siêu việt cùng Trương Giác một hỏi một đáp, làm cho biểu tình của mọi người đều trở nên kỳ quái.
Đại hội võ đạo lần này kết thúc quả thực có chút qua loa, nhưng cũng may là kết quả không có gì thay đổi.
Mắt thấy dưới sân bắt đầu vang lên âm thanh nghị luận ồn ào, mấy người phụ trách của hiệp hội võ giả thương lượng vài câu, rồi phái ra đại biểu chuẩn bị tuyên bố kết quả cuối cùng của đại hội võ đạo lần này.
"Đại hội võ đạo sinh viên toàn quốc năm nay mỗi một vị tuyển thủ dự thi đều thi ra tỉnh thần, thi ra phong thái..."
Một vị tông sư đứng ra nói một ít lời nói không có tác dụng, để cho âm thanh bên dưới càng lúc càng lớn hơn.
Lúc này ánh mắt mọi người đều hội tụ trên thân một người, đó chính là Lục Thánh!
Mấy chục cái máy quay phim đang vây quanh Lục Thánh ở mọi góc độ.
Đám sinh viên của Thánh võ đại vui mừng đến phát điên, cả đám vô cùng kích động, lấy điện thoại di động ra điên cuồng gửi tin tức.
Trên thực tế, những người đang ngồi trước TV xem trực tiếp còn hưng phấn hơn bọn họ.
Tại tỉnh Kinh Đô, ở Võ Đại Kinh Hà, có mấy nữ sinh đang tụ hội cùng một chỗ nhìn xem bóng dáng tuấn tú cao ngất trên máy tính bảng, trong mắt bọn họ là từng ngôi sao bay ra. "OaI"
Một nữ sinh trong miệng phát ra cảm thán, dùng một loại ngữ khí vô cùng hâm mộ nói một nữ sinh nào đó: "Dương Diên, bạn trai của ngươi thật sự rất đẹp trai aI"
Dương Diên nghe vậy thì khuôn mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Bạn trai gì chứ, chỉ là bạn học của ta thôi."
Nhưng sự vui sướng cùng kích động trong mắt nàng làm thế nào cũng giấu không được.
Tại thành phố Bạch Hà, Lục Khinh Hòa đã trực tiếp nhảy dựng lên khỏi sô pha, trên mặt nàng tràn đầy ánh sáng.
"Lão ca giành top 1 rồi! Lão ca chính là thủ lĩnh của đại hội võ đạo toàn quốc!"
Mặc cho Lục Khinh Hòa dùng tất cả vốn từ cũng không thể lừa gạt được hai vợ chồng Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân, bọn họ cũng kích động đến nói năng lộn xộn.
"Này này, mau gọi điện thoại đặt khách sạn mời bạn bè thân thích ăn một bữa thật ngon đi!" Lục Đại Hải vô cùng lo lắng nói.
Ai cũng biết rõ hắn đã sinh ra chân long, hiện tại càng là long đằng tứ hải, phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh, cho nên cũng không thể không chúc mừng một bữa thật tốt.
Lục Đại Hải quay đầu lại dặn dò Lục Khinh Hòa.
"Tiểu Hòa, lát nữa ngươi cũng gọi bạn học của ngươi tới cùng nhau náo nhiệt nhé."
"Vâng."
Lục Khinh Hòa lập tức đáp ứng, ánh mắt nàng còn nhìn chằm chằm màn hình TV, đề nghị: "Cha mẹ, hai người đừng vội bày rượu vì vẫn còn chưa trao giải. Đợi lát nữa trao giải mới là thời khắc vinh quang của ca ca."
"Đúng đúng, thiếu chút nữa đã quên!"
Hai vợ chồng Lục Đại Hải như tỉnh mộng mà vội vàng ngồi trở lại trước TY.
Tại Võ Đại Đông Ninh, trong một quán cà phê nào đó, Lâm Tử San nhìn xem bóng dáng quen thuộc mà xa lạ trên màn hình máy tính trước mặt, trên mặt nàng lộ vẻ phức tạp.
Lâm Tử San hiện tại mỗi lần hồi tưởng lại lúc trước đi tới Trại Tiên Lâm tại Ngưu Đầu Sơn du lịch, nàng sẽ có loại cảm giác hoảng hốt như tỉnh mộng. Lâm Tử San không biết đó rốt cuộc có phải là sự thật đã xảy ra hay không, hay đó chỉ là một hồi tưởng tượng của mình.
Nàng thật sự rất khó đem thanh niên đang tỏa sáng rực rỡ như mặt trời, như viên kim cương trước mắt mình liên hệ với thiếu niên tuấn tú ôn hòa trong trí nhớ.
Thật ra Lâm Tử San cũng không sao, chủ yếu là bạn thân Trịnh Đan Đan của nàng.
Lâm Tử San quay đầu nhìn Trịnh Đan Đan đang ngồi bên cạnh mình.
So với trước kia thì Trịnh Đan Đan hiện tại giống như đã thay đổi. Nàng duỗi thẳng tóc, nhuộm lại màu đen, tính cách không còn tùy tiện như trước nữa mà trở nên rất yên tĩnh, rất ít khi trao đổi với nam sinh.
Bình thường chuyện mà Trịnh Đan Đan làm nhiều nhất chính là luyện võ, đọc sách. Đương nhiên còn có cầm ảnh chụp của người nào đó nhìn đến sững sờ ngẩn người.
Hiện tại Trịnh Đan Đan đang nhìn vào màn hình máy tính không chớp mắt, trong mắt nàng toát ra thứ gì đó làm cho Lâm Tử San nhìn mà đau lòng.
"Đan Đan..." Lâm Tử San nhịn không được đưa tay ôm lấy bả vai Trịnh Đan Đan.
"Ta không sao." Trịnh Đan Đan lắc đầu, hướng Lâm Tử San mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ta cảm thấy hiện tại như vậy rất tốt, vì ta có thể thường xuyên nhìn thấy hắn, còn có thể gửi tin nhắn cho hắn. Tuy rằng..."
Giọng nói của Trịnh Đan Đan bỗng nhiên nhỏ xuống.
"Hắn cũng sẽ không nhìn, mà lại càng sẽ không trở về..."
"Aiii..."
Lâm Tử San thở dài, đem mặt mình áp lên trán Trịnh Đan Đan, nhẹ nhàng ôm nàng và không nói gì nữa.