Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 454 - Chương 454: Truy Sát

Chương 454: Truy Sát Chương 454: Truy SátChương 454: Truy Sát

Lục Thánh đi thẳng về phía ông lão.

“Phó Kiến Minh.”

Lục Thánh đi tới trước mặt ông lão, hô lên tên của ông ta.

Ông lão ngẩng đầu nhìn Lục Thánh, ánh mắt bướng bỉnh trước sau như một, quật cường như lão cẩu, há miệng mắng to: “Cút!“

"Ta đến tìm ngươi đòi tiền." Lục Thánh cũng không tức giận, đem túi du lịch màu đen trong tay tùy ý ném ở trước mặt ông lão, nói“Thứ ngươi muốn ta đã mang đến cho ngươi, ngươi nhìn xem có đúng không?”

Trên mặt ông lão hiện lên vẻ mê man, vươn tay ra cẩn thận kéo khóa túi du lịch màu đen.

Sau đó ông ta giống như bị người hung hăng đánh vào đầu, cả người hoàn toàn ngây dại.

Lục Thánh ngồi xổm xuống nhìn xem đồ vật trong túi du lịch màu đen, nhẹ giọng nói: "Bọn họ nói là tông sư không thể nhục, cho dù chết thì thi thể cũng không thể giống thịt heo bán ngoài chợ, không thể cắt xuống mấy khối rồi có thể tùy tiện mang đi, cho nên ta cũng không có biện pháp nên chỉ có đầu của Liên Dạ."

Ông lão nghe xong thì một lát sau nước mắt đục ngầu không ngừng lăn xuống gò má.

Người già sáu bảy mươi tuổi mà lại khóc như một đứa trẻ.

Tại biệt viện Hạc Sơn, dưới đình viện kiểu Trung Quốc to lớn là một cái ao vuông vức, trong ao có núi giả, lá sen, còn có cá chép màu vàng và màu cam bơi tới bơi lui trong nước.

Liên Tố ngồi bên cạnh hồ nước, ngâm chân vào bên trong hồ.

Bàn chân trắng nõn tỉnh xảo của nàng giẫm lên đá cuội dưới đáy hồ trông giống như hai đoạn ngó sen trắng noãn, hình ảnh này rất xinh đẹp.

Trong đình viện đột nhiên nổi gió, lay động trường bào trên người Liên Tố.

Liên Tố ngẩng đầu lên, một sợi tóc từ thái dương rơi xuống.

Nàng mang sắc mặt bình tĩnh, hỏi: “Ngươi tới làm gì?“

Gió mát phiêu đãng khắp nơi trong đình viện, mang theo bụi bặm thật nhỏ, ánh sáng di động, một bóng người màu vàng không thấy rõ khuôn mặt “Ngươi để cho Trang Khuê ra tay sao?”

Có âm thanh từ trong mặt nước truyền ra, cùng sóng nước nhộn nhạo hỗn hợp cùng một chỗ, làm cho người ta có một loại cảm giác trong lành bình thản.

Liên Tố nhìn xem bóng người kia, cười lạnh nói: "Tiểu súc sinh kia giết hai người của Liên gia chúng ta, Liên Tế Bắc chỉ là một tên tông sư phế vật, nhưng Liên Dạ thì khác, hắn là đứa con duy nhất của Liên gia chúng ta, nhưng hiện tại hắn đã bị giết chết.

“Có người đang muốn Liên gia chúng ta tuyệt hậu, vậy tại sao ta không thể để cho Trang Khuê đi giết hắn?"

Bóng người thản nhiên nói: "Liên Dạ vẫn còn mấy đứa con riêng, ngươi hẳn là rõ ràng hơn ta.

Liên Tố nhìn chằm chằm bóng người in trên mặt nước, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng bỗng nhiên trở nên dữ tợn mà hướng về phía bóng người gào thét.

"Phải, nhưng rồi sao? Người chung quy là đã chết."

“Một người là anh ruột của ta, người kia tuy rằng không quá thân thiết nhưng tốt xấu gì cũng là cháu ruột của ta.”

“Ta chỉ là một nữ nhân và ta chỉ muốn đòi lại món nợ của mình.”

“Ta chỉ biết là hai người bọn hắn đều chết rất thảm, ngay cả đầu cũng không còn."

Liên Tố điên cuồng phát tiết một trận đối với bóng người, non nửa cái hồ đều bị nàng quấy nhiễu, sóng nước loạn động, cá chép trong hồ chấn kinh bơi đi.

Nhưng bóng người trên mặt nước vẫn bất động.

“Cũng không phải là ta có ý trách ngươi.” Giọng nói của bóng người lập tức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, hắn tựa hồ muốn an ủi Liên Tố vài câu nhưng lại không biết nên nói như thế nào."Trang Khuê tuy rằng có thực lực không tệ, nhưng cuối cùng vẫn là kém một chút, chưa chắc có thể thành công trở về."

Liên Tố nhíu mày, hỏi: "Tiểu súc sinh kia có thực lực mạnh như vậy sao?”

Bóng người thản nhiên nói: "Hắn là người được Đàm Trung Ngọc nhìn trúng, vậy Đàm Trung Ngọc tất nhiên sẽ phái người che chở hắn."

“Minh Ngọc Đường chỉ tùy tiện phái ra một người là được, hơn nữa kẻ giết chết Liên Tế Bắc và Liên Dạ kia Trang Khuê còn không có tư cách đối “Vậy ngươi lại giúp ta phái ra Nhất Túc, hắn có xếp hạng so với Trang Khuê còn cao hơn a.” Liên Tố vội vàng nói.

Bóng người trả lời: “Không cần, ta đã phái thêm Thập Nhị Đạo Ảnh Tử đi cùng Trang Khuê rồi. Có hai người bọn họ ra tay thì trên cơ bản là có thể đạt được kết quả mà ngươi muốn thấy.

"Thập Nhị Đạo Ảnh Tử sao?"

Đôi mắt đẹp của Liên Tố lập tức sáng lên, nàng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười.

Liên Tố xua đi cơn điên lúc trước, cất bước đi vào hồ sen.

Trường bào của nàng nổi trên mặt nước trong suốt, chân ngọc giẫãm lên đá cuội xanh um dưới đáy hồ, từng bước một đi về phía bóng người.

“Nói cho cùng ngươi chung quy vẫn là quan tâm tới ta, lúc nào cũng sẽ nghĩ đến ta

Bóng người trên mặt nước lại mở miệng nói tiếp: "Ta tự nhiên sẽ giúp ngươi, nhưng lần này ngươi đúng là có chút thái quá vì đã tự tiện đem Cực Đạo Mật Quyển truyền cho Trang Khuê."

Nụ cười trên mặt Liên Tố đột nhiên cứng đờ, biểu tình nhanh chóng lãnh đạm xuống.

“Ngoại trừ cái này thì ngươi nói xem ta có thể có thứ gì để mời một vị Cực Đạo Tông Sư giúp ta ra tay."

“Ngươi đã cho ta cái gì ngoài cái đó chứ? Ha ha ha ha......”

Liên Tố cười lạnh không ngừng, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào bóng người trên mặt nước gần trong gang tấc, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng.

Bóng người in trên mặt nước dao động một chút, ở trong ánh sáng chậm rãi vỡ nát, âm thanh cuối cùng vang lên.

“Dù sao ta cũng không hy vọng có lần sau.”

Bóng người biến mất, Liên Tố yên lặng nhìn chằm chằm vị trí bóng người vừa rồi một hồi lâu.

Sau đó nàng đột nhiên cười lên khanh khách, tùy ý khuấy động tứ chỉ giống như người điên, làm nhấc lên từng trận sóng nước.
Bình Luận (0)
Comment