Chương 453: Gặp Lại Lão Điên
Chương 453: Gặp Lại Lão ĐiênChương 453: Gặp Lại Lão Điên
Lục Thánh cúp điện thoại, lằng lặng nhìn xem phong cảnh không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ xe taxi.
Lời hắn nói với Triệu Khang Thái cũng không phải là nhất thời cao hứng, mà là trong lòng hắn đã sớm có tính toán.
Cho tới bây giờ Lục Thánh làm hết thảy đều là vì bản thân hắn, vì gia đình nhỏ của hắn.
Người ta có thể nói Lục Thánh ích kỷ, nhưng Lục Thánh không phải thánh nhân, hắn xác thực không làm được chuyện xả mình vì thương sinh trước khi thành tựu Võ Thánh và có được thực lực tuyệt đối san bằng hết thảy.
Lục Thánh cúi đầu lẩm bẩm: "Phải thử mới biết có đi tới đích được hay không."
Sau khi từ chối Đàm Trung Ngọc, Lục Thánh cảm thấy thoải mái ngoài ý muốn, có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Nói thật, Lục Thánh mặc dù thân mang kết tỉnh rực rỡ của võ đạo tương lai một vạn năm, không quá để ý đến truyền thừa của Võ Thánh, nhưng để có thể ở tại hiện thực cự tuyệt một vị Võ Thánh đứng trên đỉnh thế giới thì quả thật không phải người bình thường có khả năng làm được.
Dù sao việc bái Đàm Trung Ngọc làm thầy không có tất yếu quá lớn, nhưng cũng không có bất kỳ chỗ xấu gì, thậm chí có thể nói là có rất nhiều chỗ tốt.
Danh xưng đệ tử thân truyền của Võ Thánh quá hấp dẫn, trên thế giới hơn 99% võ giả đều khó có thể kháng cự.
Lúc trước ý tốt của đốc tỉnh Hạ Bình Nam thì Lục Thánh cũng không có lựa chọn cự tuyệt, huống chỉ là Võ Thánh Đàm Trung Ngọc có thực lực và địa vị vượt xa Hạ Bình Nam gấp trăm lần ngàn lần.
Điều này thật sự cần có dũng khí rất lớn.
Leng keng!
Lục Thánh đang suy nghĩ thì điện thoại di động vang lên tiếng tin nhắn tới.
Hắn cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, đó là tin nhắn thẻ ngân hàng trừ phí, chuyển ra 50 triệu.
Lục Thánh không để ý, rất nhanh liền để điện thoại di động xuống.
Đây là chỉ phí để mua một địa chỉ, tin tức bắt nguồn từ Võ Gia, do một cư dân mạng nhiệt tình không muốn tiết lộ thân phận thật sự của mình.
Lục Thánh cũng là trải qua lúc này mới biết được, thì ra trang web Võ Gia do võ hiệp chính thức ủy quyền cũng tồn tại một mặt âm u.
Ở đây bạn có thể bỏ tiền ra mua được rất nhiều thứ không tiện giao dịch bên ngoài. Ví dụ như nguồn lực, thông tin, ...
Tuy rằng chỉ vẻn vẹn là một cái địa chỉ nhưng liền chào giá 50 triệu, cái giá này xem như rất cao.
Nhưng Lục Thánh cũng có thể hiểu được, vì không phải ai cũng dám gánh chịu mạo hiểm đi đắc tội một vị tông sư cấp 7, còn có võ quán Cực Đạo.
Rất nhanh sau đó, xe taxi đã đến trạm tàu cao tốc.
Lục Thánh trả tiền rồi xuống xe.
Bằng vào vé xe đã sớm mua ở trạm, hắn vào trạm kiểm tra an ninh.
Lúc Thánh mang theo túi du lịch màu đen phi thường thuận lợi từ trong máy kiểm tra an ninh đi ra.
Tinh thần lực thật sự dùng tốt!
Lục Thánh không khỏi cảm thán.
Lúc này Vô Gian Đao Luân đã không theo kịp tỉnh thần lực của hắn, tổng cộng chỉ mới dùng qua nó mấy lần.
"Cũng không có biện pháp, vì ta cũng không thể mỗi ngày ở trong nội thành tùy thân mang theo một bó lớn lưỡi dao đi tới đi lui. Nó quá phiền toái mà cũng không dùng được."
"Xích Tinh Long Văn Thương hiện tại luôn bị đặt ở trong rương hành lý, nhưng nó cũng sắp được dùng rồi." Lục Thánh thầm nghĩ trong lòng: "Rất nhanh sau đó nó sẽ phát huy công dụng."
Sau đó tàu cao tốc chở Lục Thánh tiến về phương xa.
Vài giờ sau, tàu cao tốc dừng lại, Lục Thánh đi xuống thành phố Phong Trạch.
Hắn lại ngồi xe taxi xóc nảy hơn nửa giờ, rồi một lần nữa trở lại con phố cổ rơi đầy lá ngô đồng màu vàng mà trước đó hắn đã tới một lần.
Con phố cổ này vẫn vắng vẻ như cũ, có mấy em học sinh trung học mười mấy tuổi mặc đồng phục học sinh đang giẫm lên lá cây trên đường sôi nổi đi về phía Lục Thánh, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khoái trá.
Ánh mắt Lục Thánh xuyên qua khe hở giữa đám học sinh trung học, thoải mái bắt được một thân ảnh quen thuộc. tầm bảy tám mươi tuổi.
Ông lão mặc một cái áo ba lỗ trắng tràn đầy lỗ thủng, bị giặt đến ố vàng, đang ngồi ở ven đường cái, ánh mắt nhìn theo đám học sinh trung học.
Ánh mắt ông lão phần nhiều rơi vào trên người nữ sinh trung học buộc tóc đuôi ngựa thật cao, nàng đang ở trong đám bạn cười đến vui sướng sáng lạn nhất, cả người tỏa ra khí tức thanh xuân tùy ý.
Có lẽ là do bộ dáng của ông lão hoặc là ánh mắt của ông ta khiến cho đám học sinh trung học chú ý.
Tiếng cười của bọn họ ngừng lại, bước chân cũng bắt đầu đi thật nhanh.
Bọn họ giống như chạy trốn trên đường phố, tránh né ông lão nhìn chăm chú, sát vai Lục Thánh mà qua.
"Lại là lão điên kia!"
"Đi mau! Cẩn thận lão ta đi tới bắt chúng ta đó!"
Ánh mắt ông lão vẫn đi theo đến khi thân ảnh của đám học sinh trung học hoàn toàn đi xa, sau đó mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Ông lão cũng thuận thế chú ý tới Lục Thánh.
Lục Thánh bình tĩnh nhìn xem ông lão. Hắn biết ông ta đã nhận ra hắn.