Chương 452: Võ Thánh Lên Tiếng
Chương 452: Võ Thánh Lên TiếngChương 452: Võ Thánh Lên Tiếng
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi Lục Thánh vang lên.
Hắn lấy điện thoại di động ra, người liên lạc là Phó hiệu trưởng.
Lục Thánh bình thản nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Triệu Khang Thái.
"Sự tình xong xuôi chưa?"
Lục Thánh khẽ đáp "Xong rồi."
Triệu Khang Thái thở phào nhẹ nhõm, tốc độ nói nhanh hơn: "Vậy ngươi nhanh chóng trở về đi, ta đã báo cáo cho Võ Thánh đại nhân."
"Đàm Võ Thánh tỏ vẻ sẽ chính thức thu ngươi gia nhập môn hạ, cũng đáp ứng thay ngươi kháng cự hết thảy áp lực từ Võ quán Cực Đạo."
Lục Thánh cười cười, sau đó nhẹ giọng nói: "Phó hiệu trưởng, ta không về được."
Tại đầu dây bên kia, Triệu Khang Thái lập tức sửng sốt, ngữ khí kinh ngạc hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Lục Thánh không trả lời mà chuyển đề tài, hỏi về một vấn đề kỳ quái.
"Phó hiệu trưởng, bây giờ ngươi đang ở văn phòng sao?"
"Như thế nào?"
"Ta còn nhớ tại phòng làm việc của ngươi có một cửa sổ sát đất rất lớn, xuyên qua cửa sổ có thể thấy được rất xa."
Triệu Khang Thái ở đầu dây bên kia theo bản năng nhìn về phía cửa sổ.
Cùng lúc đó, Lục Thánh ngồi trong xe taxi cũng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tầm mắt của hai người vào lúc này tựa hồ đồng thời hội tụ về một phương hướng.
Đó là một ngọn tháp cao nguy nga, chọc thẳng lên trời, có hình lục giác.
Đó là Tháp Võ Thánh của Thánh Võ Đại thứ bảy, đại biểu cho uy nghiêm cùng ý chí của Võ Thánh Đàm Trung Ngọc.
Xa hơn nữa còn có sáu tòa tháp cao tương tự.
Trong đôi mắt Lục Thánh phảng phất như đang phản chiếu hư ảnh của chúng. Hắn im lặng ngồi ở ghế sau xe taxi, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh cùng yên ổn trước nay chưa từng có.
"Phó hiệu trưởng, ngươi biết sau khi ta trở thành Võ Thánh thì ta muốn làm cái gì không?"
Triệu Khang Thái sửng sốt một chút, hắn còn chưa nghĩ ra nên nói cái gì thì liền nghe được giọng nói bình bình đạm đạm của Lục Thánh truyền tới.
"Ngày sau ta là Võ Thánh thì ta sẽ đánh sập những cái Tháp Võ Thánh kia, khiến cho người ta chỉ có thể ca tụng tên của ta!"
Tút tút tút...
Lục Thánh cúp máy, Triệu Khang Thái đứng lặng tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết biểu lộ như thế nào.
Ngày sau ta là Võ Thánh thì ta sẽ đánh sập những cái Tháp Võ Thánh kia, khiến cho người ta chỉ có thể ca tụng tên của ta!
Lời nói của Lục Thánh không ngừng quanh quẩn bên tai Triệu Khang Thái.
Triệu Khang Thái quay đầu lại, ánh mắt dừng ở một chiếc máy tính bảng màu xám bạc đang nằm lẳng lặng trên bàn.
Trên màn hình máy tính hiện ra một hình người giả định hoàn toàn đen kịt, phía dưới là con số đại biểu cho thời gian trò chuyện.
"Võ Thánh..." Triệu Khang Thái hít sâu một hơi, ngữ khí phức tạp mở miệng nói.
Hình người giả định màu đen dao động một chút, từ đó truyền ra giọng nói bình tĩnh ôn hòa của một nam nhân trung niên.
"Nếu hắn đã không muốn vậy thì quên đi."
Triệu Khang Thái há miệng còn muốn nói thêm cái gì, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, nhỏ giọng nói.
"Được rồi, ta sẽ đem nghi thức gì đó đều hủy bỏ, ngài cũng đừng hối hận a."
Hình người giả định màu đen tiếp tục mở miệng: "Hắn có con đường mà hắn muốn đi, chỉ là hắn không đồng hành cùng chúng ta thôi."
"Tuy rằng ý nghĩ của hắn có chút ngây thơ buồn cười, nhưng ta quả thật đã rất lâu rồi chưa từng gặp qua hậu bối võ đạo thú vị như vậy."
Triệu Khang Thái lộ vẻ phức tạp, vì người có thể làm cho vị cường giả trước mặt hắn nói ra hai chữ "thú vị" thì đã xem như là đánh giá rất cao. "Võ Thánh đại nhân, dù sao Lục Thánh cũng là bởi vì chúng ta nên mới trêu chọc tới Liên gia của Võ quán Cực Đạo, mà Liên Tố có tính cách gì thì ngài cũng biết rồi đó."
"Cha con Liên Tế Bắc đều chết ở trong tay Lục Thánh, ta sợ nàng sẽ không chịu an phận."
"Nếu như Lục Thánh đã tự mình chọn đường khác, vậy có hậu quả gì hắn tự nhiên cũng đã sớm rõ ràng, phải do một mình hắn gánh vác thôi." Hình người giả định màu đen nhàn nhạt nói ra.
Trong lời nói của hắn lộ ra vẻ lãnh đạm làm cho trong lòng Triệu Khang Thái có chút chua xót.
"Ta sợ Liên Tố sẽ phát rồ mà ra tay với người nhà của Lục Thánh..."
Triệu Khang Thái biết mình nói hơi nhiều, nhưng hắn thật sự muốn thay Lục Thánh cố gắng tranh thủ một chút.
Hình người giả định màu đen rơi vào trầm mặc.
Triệu Khang Thái cúi đầu đứng ở trước mặt máy tính, thân hình thẳng tắp, tư thái khiêm tốn, từng giọt mồ hôi từ trán hắn trượt xuống.
Khó có thể tưởng tượng Triệu Khang Thái thân là tông sư cấp 7 mà cũng có bộ dáng như vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, hình người giả định màu đen một lần nữa truyền ra dao động.
"Vậy ta sẽ che chở người nhà của hắn một chút đi." Giọng nói bình thản vang lên."Triệu Cực vẫn phái Thông Khuê Tỉnh là một trong hai mươi tám vị tỉnh tú của Võ quán Cực Đạo đi theo bên cạnh vị Ngũ phu nhân này. Liên Tố muốn trả thù thì tất nhiên cũng là dựa vào lực lượng của hắn."
Giọng nói dừng một chút mới nói tiếp: "Ta sẽ để cho Hoài Ngọc đi làm, có nàng ở đây hẳn là có thể bảo vệ an toàn cho một nhà ba người của Lục Thánh."
Triệu Khang Thái cuồng hỉ ngẩng đầu, cung kính nói: "Võ Thánh anh minh."
Hình người giả định màu đen không nói thêm gì nữa, màn hình máy tính cũng chớp động một chút, cuộc gọi hoàn toàn cúp máy.
Phù...
Triệu Khang Thái thở ra một hơi thật dài, tiến lên một bước cẩn thận cất kỹ máy tính bảng màu xám bạc và đặt vào trong ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc.
Sau đó Triệu Khang Thái đi tới cửa sổ sát đất của văn phòng. Hắn nhìn xem Tháp Võ Thánh nguy nga cao ngất xa xa giống như vĩnh viễn không thể xóa nhòa, trong mắt hắn hiện lên một vẻ phức tạp khó hiểu.
"Đập nát Tháp Võ Thánh sao?"
"Lục Thánh, ta chỉ có thể giúp ngươi làm một chút chuyện này thôi..."...