Chương 456: Tính Toán Mới
Chương 456: Tính Toán MớiChương 456: Tính Toán Mới
Bốn người Lục gia ra khỏi ga tàu cao tốc, xe của Lục Đại Hải đã sớm chuẩn bị xong ở bãi đỗ xe.
"Lên xe, về nhà!"
Lục Đại Hải ấn chìa khóa xe, chiếc xe con màu lam chớp chớp đèn, rất có vài phần hăng hái.
Lục Đại Hải vận chuyển hàng ở công ty hậu cần mấy chục năm, cho nên việc lái xe con là rất có thành thạo, chiếc xe chạy nhanh và chắc chắn.
Lục Thánh ngồi ở vị trí lái phụ, cùng người nhà nói chuyện phiếm.
"Ca, thi xong đại hội võ đạo thế nào rồi?"
Lục Khinh Hòa vừa lên xe liền hỏi thăm, Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân cũng tò mò.
"Ta ở trên mạng tìm nửa ngày mà ngay cả tin tức cũng không có, thật sự là kỳ quái." Lục Khinh Hòa nói thầm.
Không chỉ có nàng, trên mạng cũng có rất nhiều người đều cảm thấy đại hội võ đạo lần này có loại đầu voi đuôi chuột. Thậm chí hình ảnh lễ trao giải cuối cùng cũng không được phát sóng.
Nhưng mà phía chính phủ cũng đã phát ra thông cáo, đối ngoại giải thích là bởi vì nguyên nhân đặc thù, cho nên nghỉ thức trao giải bị lược bỏ, về phần sự tình Lục Thánh khiêu chiến Cực Đạo tông sư cũng chỉ là một hồi hiểu lầm.
Chuyện này ngược lại không mưu mà hợp với suy nghĩ của Lục Thánh.
"Mấy tuyển thủ xếp hạng phía trước không phải bị thương thì chính là có việc. Thay vì trao giải rải rác để cho người ta chê cười, còn không bằng dứt khoát không trao giải."
"Về phần ta khiêu chiến Cực Đạo tông sư thì..."
Lục Thánh nghiêng đầu nhìn Lục Khinh Hòa một cái, nói: "Ngươi xem ta bây giờ không phải đang đứng trước mặt ngươi sao?"
Lục Khinh Hòa giật mình gật đầu, chỉ là vẻ mặt có chút tiếc nuối.
"Nhưng ta vẫn muốn nhìn thấy lão ca uy phong tiến lên võ đài lĩnh thưởng, vì rất nhiều bạn học của ta cũng đang chờ xem. Vậy mà không có cử hành nghỉ thức, aiii..."
"Ca ca của ngươi hiện tại đã đủ uy phong rồi." Lục Đại Hải cười ha hả nói. nhất vẫn là vấn đề này.
Lục Thánh suy nghĩ một chút rồi nói: "Không rõ lắm, có thể ở thêm vài ngày, dù sao gần đây ta cũng không có chuyện gì."
"Tốt nhất là ở lại sau ngày 9 đi để gia đình tổ chức sinh nhật cho ngươi." Trịnh Ngọc Phân nài nỉ.
"Đúng vậy, năm ngoái sinh nhật ngươi tổ chức không được tốt lắm, năm nay nên làm một bữa thật to." Lục Đại Hải ấn còi vượt qua một chiếc ô tô nhỏ màu đỏ, phụ họa nói theo.
Lục Thánh ngẩn ra, lúc này hắn mới nhớ tới sinh nhật của hắn đã sắp tới.
Lục Thánh theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lá cây hai bên đường đã sớm ố vàng điêu tàn, người đi đường trên cơ bản đều đã mặc áo khoác, vì bây giờ cũng đã là tháng mười hai rồi.
Lục Thánh ở tỉnh Kinh Đô đã lâu, bên người đều là đám võ giả có khí huyết dư thừa nên không sợ nóng lạnh, cảm giác đối với nhiệt độ không khí biến hóa ngược lại càng chậm hơn so với người bình thường, ít nhất Lục Thánh chính là như vậy, hắn bây giờ vẫn còn mặc áo ngắn tay chạy tới chạy lui.
"Qua sinh nhật này ngươi liền mười chín tuổi." Trịnh Ngọc Phân ngồi ở ghế sau cảm khái.
"Lão ca mới mười chín tuổi thôi sao?" Lục Khinh Hòa cũng cảm khái theo.
Anh trai Lục Thánh của ta mới 19 tuổi vậy mà đã tham gia đại hội võ đạo sinh viên toàn quốc!
Lục Khinh Hòa bỗng nhiên cảm thấy tâm tình mình rất kém.
Sau khi về đến nhà, người nhà Lục gia ăn uống một bữa thịnh soạn, sau đó Trịnh Ngọc Phân liền ngựa không dừng vó mà bắt đầu thu xếp chuyện cơm tối.
Lục Đại Hải ngồi bên trên sô pha xem tỉ vi, Lục Thánh thì kéo Lục Khinh Hòa tiến vào phòng tu luyện võ đạo để kiểm tra tiến độ tu luyện của nàng một chút, và nhân tiện dạy thêm vài động tác luyện thể thuật cho nàng.
"Hai ngày này ngươi cũng đừng đi ra ngoài, ở nhà tu luyện cho thật tốt, luyện đến khi nào ta cảm thấy hài lòng thì lại đi tới trường học."
Lục Khinh Hòa nghe Lục Thánh nói vậy mà sắc mặt trở nên khổ sở, nhưng cũng không dám nói gì. lời nói của Lục Thánh vĩnh viễn chính là sự trấn áp tàn khốc.
Sau khi ném Lục Khinh Hòa vào bên trong phòng tu luyện võ đạo, Lục Thánh một mình lên lầu, đi tới sân thượng tại lầu ba.
Hắn đứng trên sân thượng, tỉnh thần lực cấp bảy phóng xạ ra bốn phía, cho đến khi bao phủ toàn bộ khu chung cư.
Trong phạm vi tiểu khu này, từng cọng cây ngọn cỏ đều nằm trong phạm vi giám sát của Lục Thánh.
Nói một câu khoa trương, hiện tại trong tiểu khu có bao nhiêu ruồi bọ thì Lục Thánh đều có thể rõ như lòng bàn tay.
"Sau khi ta thăng cấp tông sư và hình người Kim Diệu Thạch thành hình, tinh thần lực của ta đã đạt tới một cái độ cao đáng sợ từ trước tới nay chưa từng có."
"Cho dù là ta thì cũng không biết tỉnh thần lực của mình hiện tại rốt cuộc mạnh bao nhiêu."
Lục Thánh chuyển dời ý niệm, một cái rương hành lý đặt ở trong phòng tại lầu hai tự động mở ra, vô số lưỡi dao nhỏ bay qua cửa sổ, phát ra tiếng "ong ong" tựa như bầy ong màu bạc.
Vô Gian Đao Luân đã lâu không được Lục Thánh dùng tới, lần thứ hai khống chế để cho Lục Thánh có loại cảm giác như đã quen dùng đao Quan Công mà nay lại đùa giỡn với dao gọt hoa quả.
Hơn trăm cái lưỡi dao không ngừng tổ hợp trước mắt Lục Thánh, tạo ra từng cái hình dạng kỳ lạ trông rất sống động.
Vô Gian Đao Luân sắp bị ta chơi ra hoa rồi!
Sau này ta nên thăng cấp nó lên một chút, thuận tiện tìm kiếm bí kỹ về vũ khí tỉnh thần niệm sư cao cấp hơn!
Lục Thánh thầm nghĩ.