Chương 457: Sát Thủ Trong Bóng Tối
Chương 457: Sát Thủ Trong Bóng TốiChương 457: Sát Thủ Trong Bóng Tối
Sau khi giết chết cha con Liên Tế Bắc và Liên Dạ, Lục Thánh không biết quyền hạn của mình trong kho tài nguyên hỏa chủng tại không gian mộng cảnh có đề cao hay không, nhưng tương lai tuyệt đối đã phát sinh thay đổi.
Hắn nhớ rất rõ lần trước trong tư liệu biểu hiện hắn mười chín tuổi mới thành tông sư, tại đại hội võ đạo toàn quốc đánh giết Liên Tế Bắc, sau đó được Võ Thánh Đàm Trung Ngọc thu vào môn hạ, trở thành đệ tử của Võ Thánh.
Sai số tuổi tác có thể xem nhẹ không tính, nhưng chuyện phát triển sau khi Lục Thánh đánh chết Liên Tế Bắc đã hoàn toàn bất đồng, vì hắn đã cự tuyệt lời mời chào của Đàm Trung Ngọc.
"Bái nhập môn hạ của Đàm Trung Ngọc không thể nghi ngờ là giải pháp tốt nhất để tiêu trừ dư âm sau khi ta đánh chết Liên Tế Bắc. Đáng tiếc là ta cuối cùng lại không đi con đường này."
Nói thật Lục Thánh rất tò mò tương lai của mình bây giờ đã biến thành bộ dáng gì, nhưng hắn lại không muốn nhìn.
Dù sao kho tài nguyên hỏa chủng biểu hiện tương lai vẫn luôn thay đổi, chỉ có thể mang tác dụng tham khảo.
"Trừ phi hiện tại nó có thể chỉ rõ ràng trong tương lai ta có thể đạt tới cấp 12, vậy có lẽ ta sẽ cân nhắc chiếu theo tư liệu biểu hiện mà làm."
Lục Thánh cũng không tiến vào không gian mộng cảnh vì tỉnh thần lực của hắn không dám có chút buông lỏng, hắn e sợ chính mình vừa đi vào giấc ngủ thì nhân mã của Liên gia sẽ lập tức tới trả thù. ...
"Trong khoảng thời gian này ngươi sẽ rất vất vả." Lục Thánh đứng trước mặt một nam nhân trung niên có dáng người thẳng tắp, tùy ý nói chuyện.
Nam nhân trung niên mang thái độ cung kính, nói: "Ngài khách khí rồi, đều là bổn phận của chúng ta."
Nam nhân trung niên trong lòng rất rõ ràng nam thanh niên đang đứng ở trước mặt mình rốt cuộc là nhân vật gì.
Đó chính là tông sư mười chín tuổi, hơn nữa hắn còn vừa mới giết một vị tông sư lâu năm, máu tươi trên tay còn chưa khô.
Đứng ở trước mặt Lục Thánh so với đứng ở trước mặt những vị tông sư thiếu tướng trong quân đội còn có áp lực lớn hơn, phảng phất như trở lại thời điểm mình còn là tân binh, có loại cảm giác tóc gáy dựng đứng. Lục Thánh nghiêm mặt nói: "Sau khi trở về ngươi hãy giúp ta hướng về Du sư tọa bày tỏ lời cảm tạ. Ngươi nói cho hắn biết là chuyện mà ta đã đáp ứng hắn rất nhanh liền có thể thực hiện."
"Vâng."
Nam nhân trung niên gật đầu, sau đó xoay người nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Lục Thánh.
"Ca, sao ngươi còn ở đây? Cả nhà đang chờ ngươi vào nhà ăn cơm đấy!"
Giọng nói của Lục Khinh Hòa từ sau lưng Lục Thánh truyền đến.
Lục Thánh đáp lại một tiếng, xoay người chậm rãi đi vào nhà.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương của mình, trong mắt lộ ra vài tia mỏi mệt.
Về đến nhà đã gần một tuần mà Lục Thánh ngay cả mắt cũng không nhắm lại.
Hắn không ngủ cũng không có gì, chủ yếu là hắn còn phải thời thời khắc khắc để cho tỉnh thần lực của mình bao trùm toàn bộ tiểu khu, thỉnh thoảng Trịnh Ngọc Phân cùng Lục Đại Hải ra ngoài thì hắn cũng phải đi theo phía sau.
Cũng may là sau khi Lục Thánh trở về, cha mẹ hắn đều đặc biệt xin nghỉ dài hạn ở nhà vì muốn ở bên hắn thật nhiều.
Nếu như bọn họ vẫn đi làm như thường ngày thì sẽ rất phiền toái.
Dù là như vậy nhưng Lục Thánh cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
"May mắn là ta đã có "Tự Nhiên Hô Hấp Pháp", phối hợp với "Thủy Tinh Quán Tưởng Pháp" giúp cho tỉnh thần lực của ta khôi phục rất nhanh, có thể chống đỡ được việc tiêu hao liên tục như vậy."
Lục Thánh thong thả bước đến cửa biệt thự nhà mình, quay đầu lại nhìn thoáng qua, cúi đầu cảm thán: "Lâu như vậy còn không tới, vậy đơn giản liền chậm thêm một ngày nữa đi, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật ta mà."...
"Thông Khôi Tinh xảy ra chuyện gì rồi? Một tuần qua hắn không hề xuất hiện sao?"
Bàng Hoài Ngọc mặc một thân trang phục mỹ nhân đô thị, ngồi ở vị trí gần cửa sổ của một quán cà phê, một bên cùng giọng nói trong bông tai nói chuyện, một bên thường xuyên nhìn về phía cửa vào tiểu khu phía đối diện.
"Nếu như hắn vẫn không đến thì chẳng phải ta đang một mực ở đây "Ngươi lại kiên trì một chút đi, ta đoán chừng hắn đã bị chuyện gì đó trì hoãn."
"Mà thật sự cũng kỳ quái, theo lý thuyết mà nói hắn nên tại bốn năm ngày trước liền đến mới đúng. Cao thủ nửa bước cấp 8 mà cũng có tật xấu giờ cao su sao?"
Giọng nói trong bông tai có chút nghỉ hoặc.
Bàng Hoài Ngọc trợn trắng hai mắt, buồn chán cầm thìa khuấy cốc cà phê trước mặt.
"Mẹ nó, nếu hắn còn không đến thì tỷ tỷ đây đều chờ lâu đến mức muốn trực tiếp đả thông 'thiên địa song kiều' rồi thăng lên Đại tông sư. Đến lúc đó ta vừa gặp hắn chính là một chưởng đem hắn miểu sát."
Bàng Hoài Ngọc nói xong còn vỗ tay một cái, phảng phất như nữ hiệp trong phim điện ảnh.
Cùng lúc đó, ở một con phố cách Bàng Hoài Ngọc mấy ngàn mét, một chiếc xe thương vụ cỡ lớn chậm rãi dừng lại.
Cửa xe phản quang màu đen mở ra, một bóng người từ trên xe đi xuống.
Đó là một nam nhân mặc áo khoác xám và quần tây đơn giản, nhìn bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, mái tóc ngắn, ngũ quan bình thường.
Duy chỉ có đôi mắt hắn là sáng lấp lánh, giống như hai viên kim cương bị ánh đèn chiếu thẳng vào, điểm xuyết cho cả khuôn mặt hắn trở nên không tầm thường.
"Đại nhân."
Phía trước xe thương vụ vang lên một giọng nói trầm thấp."Đây là bảng xếp hạng cao thủ của Minh Ngọc Đường."
"Không cần." Nam nhân vươn ra tay trái, nhẹ nhàng ấn vào vị trí túi trước bên ngực trái, bình tĩnh chậm rãi nói ra."Một tuần trước ta có thể cần, nhưng bây giờ thì ta không cần nữa."
Giọng nói của người ngồi ghế trước trở nên cung kính, nhỏ giọng nói: "Chúc mừng đại nhân."
Khóe miệng nam nhân giật giật dường như đang cười. Sau đó hắn cất bước đi vào bên trong tiểu khu. ....