Chương 458: Lục Thánh Lộ Sát Ý
Chương 458: Lục Thánh Lộ Sát ÝChương 458: Lục Thánh Lộ Sát Ý
"Ca, mau tới mau tới!"
Lục Thánh vừa đi vào phòng, Lục Khinh Hòa liền vẫy tay gọi hắn.
Toàn bộ phòng khách đều tràn ngập mùi thức ăn.
Lục Đại Hải vì mời khách mà đặc biệt đặt làm bàn tròn cỡ lớn, trên bàn bày đầy đủ các loại thức ăn.
Trước sau như một lượng thịt dị thú cũng không có giảm bớt, nhiều hơn rất nhiều so với thức ăn bình thường, tất cả đều là những món Lục Thánh thích ăn.
"Món ngươi thích uống nhất đây này. Sáng sớm ta phải đi qua cửa hàng xếp hàng mới mua được đó." Lục Đại Hải vừa mở rượu vang đỏ vừa cười ha hả nói với Lục Thánh: "Ngươi mau nếm thử xem có phải là hương vị ban đầu không."
Lục Thánh mới đưa tay ra thì Trịnh Ngọc Phân liền bưng một bát mì nóng hổi từ phòng bếp đi ra.
"Đi rửa tay trước đã, coi như là võ giả thì trước khi ăn cơm cũng phải rửa tay!" Trịnh Ngọc Phân nhanh chóng đặt bát mì lên bàn, vừa xoa xoa ngón tay vừa cười híp mắt nói: "Mời ăn bát mì trường thọ trước."
Lục Thánh nhìn thoáng qua bát mì, bên trong là sợi mì trắng nằm thêm hai quả trứng ốp la, rắc vào chút hành tây màu lục nhạt, bên trên còn ghi bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ".
Lục Khinh Hòa từ bên cạnh tiến lên, chỉ vào bốn chữ kia dương dương đắc ý, tranh công nói: "Ta đã dùng cà rốt để viết ra đấy. Lão ca thấy ta lợi hại không?"
"Khinh Hòa thật trâu bò!" Lục Thánh xoa xoa đầu Lục Khinh Hòa, khen nàng một câu hiếm khi.
"Thôi mau đi rửa tay đi rồi tới đây ăn, nếu không lát nữa mì sẽ nguội đó." Trịnh Ngọc Phân thúc dục hai anh em vào toilet rửa tay.
Chờ Lục Thánh và Lục Khinh Hòa rửa tay xong đi ra, Lục Đại Hải đã lần lượt rót rượu vang đỏ vào ly.
"Hôm nay hai mẹ con ngươi cũng uống một chút đi, đây là rượu vang đỏ đáng rất quý giá, là người của võ quán Hồng Xuyên đưa tặng." Lục Đại Hải nói với hai mẹ con Lục Khinh Hòa.
Lục Khinh Hòa kêu lên: "Cha, rượu vang đỏ là phải lắc qua, không lắc qua thì uống không ngon đâu." "Ở đâu ra nhiều chuyện như vậy nhỉ?" Lục Đại Hải than thở.
Lục Thánh cầm ly rượu vang đỏ lên trước mặt Lục Khinh Hòa, vươn ra ngón tay khẽ búng lên ly.
Keng!!!
Âm thanh thanh thúy dễ nghe vang lên, dường như có sóng gợn vô hình tản ra.
"Lắc rồi đó."
Lục Thánh trả lại ly rượu cho Lục Khinh Hòa.
"Thật hay giả vậy?"
Lục Khinh Hòa nửa tin nửa ngờ bưng ly rượu lên uống một ngụm.
Ngay sau đó hai mắt nàng liền mở to, khẽ hô một tiếng: "Lão ca, ngươi quá thần kỳ đi!"
"Rượu vang đỏ cần lắc là vì muốn để cho rượu vang đỏ hòa lần thêm không khí, hấp thu dưỡng khí, đầy đủ oxy hóa. Điểm này, dựa vào chấn động là có thể làm được, chỉ cần khống chế tốt độ mạnh yếu là được rồi." Lục Thánh vừa giải thích vừa lắc ly rượu của cha mẹ mình.
Lục Đại Hải ở một bên cười ha hả nói: "Chuyện này nên gọi là gì? Nên gọi là võ đạo phục vụ cuộc sống!"
"Ăn cơm nào!" Trịnh Ngọc Phân ra lệnh một tiếng, cả nhà Lục gia bắt đầu ăn cơm.
Lực chú ý của Lục Khinh Hòa hoàn toàn bị thao tác và lời nói của Lục Thánh hấp dẫn. Ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm ly rượu vang đỏ trước mặt mà trầm tư suy nghĩ, ăn không thấy vị.
Lục Đại Hải nhắc nhở nàng mấy lần nhưng cũng không có tác dụng, dứt khoát không quản nàng nữa, dù sao nhân vật chính hôm nay chính là Lục Thánh.
Lục Thánh ngồi một bên nhìn hai cha con mà buồn cười. Hắn vừa rồi làm ra thao tác kia nhìn như đơn giản tùy ý, nhưng hắn đã đem kình lực chấn vào rượu mà không làm tổn thương cái ly. Để làm được như vậy thì ít nhất cũng phải có trình độ võ học nhập vi cảnh trở lên mới có thể làm được.
Trịnh Ngọc Phân đề nghị: "Qua sinh nhật này dựa theo tuổi mụ thì ngươi đã 20 tuổi rồi, cũng có thể cân nhắc có bạn gái."
"Mẹ à..."
"Mẹ ngươi nói rất đúng, ở bên ngoài ngươi thấy thích cô gái nào thì cứ lớn mật theo đuổi, lúc trước ta chính là dựa vào da mặt dày mà tán đổ được me naưØi. eau đó liền á các naưØi*" "Đúng là lão già không đứng đắn!"
"Ha ha ha ha..."
Lục Thánh lắng nghe Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân nói chuyện, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Lục Khinh Hòa ngồi bên cạnh đôi khi lại dùng tay búng ly rượu.
Cả nhà Lục gia vui vẻ hòa thuận, sự căng thẳng trong lòng Lục Thánh cũng hoàn toàn giãn ra, hưởng thụ thời gian yên tĩnh hiếm có này.
Bỗng nhiên ánh mắt Lục Thánh giật giật, tay cầm đũa gắp mì của hắn dừng lại trong chớp mắt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại sự bình thường rồi gắp mì đưa vào miệng.
Lục Thánh chậm rãi ăn hết mì trong miệng, sau đó lại bưng bát mì lên húp một ngụm nước canh thật lớn.
Hắn lau miệng, nói: "Cha, mẹ, ta chợt nhớ ra có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến."
"Hả?" Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân đều cảm thấy bất ngờ.
"Chuyện gì mà không thể ăn xong rồi đi?"
"Bằng hữu tới đưa cho ta một món đồ mà ta vừa nãy quên đi lấy, đoán chừng hắn hiện tại đều chờ ta đến nóng nảy." Lục Thánh giải thích.
"Được rồi." Trịnh Ngọc Phân nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời đã tối, đèn đường đã sáng.
"Có cần ta để cha ngươi lái xe đưa ngươi đi không?"
"Không cần, chỉ ở gần tiểu khu mà thôi, lát nữa ta sẽ về."
Lục Đại Hải giống như nghĩ tới điều gì đó mà nở nụ cười mờ ám, nói: "Được rồi được rồi, mau đi đi, đừng để cho người ta chờ đến nóng nảy."
Hắn quay đầu lại tiến đến bên tai Trịnh Ngọc Phân xì xào bàn tán: "Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Thánh, ngươi nói xem bằng hữu nào sẽ đặc biệt chạy đến tiểu khu tìm hắn?"
"Ổ!" Ánh mắt Trịnh Ngọc Phân lập tức sáng lên, hô: "Nhanh đi, nhanh đi!"
Nàng bắt đầu thúc giục Lục Thánh rời đi.
Lục Thánh buồn cười trong lòng, nhưng lại mừng rỡ vì sự hiểu lầm này của cha mẹ mình.
Nhìn xem Lục Khinh Hòa vẫn còn đang trong trạng thái "nhập ma", hắn xoay người đi ra bên ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa Lúc Thánh còn chia đi ra naoài sân thì nhía sau đã truyền đến tiếng bước chân "lộp bộp lộp bộp".
"Ca, ngươi nhớ về sớm một chút, chúng ta chờ ngươi về thổi nến, ta sẽ tự mình chọn bánh kem!"
"Được"
Lục Thánh cũng không quay đầu mà chỉ lại đáp một tiếng, sau đó sải bước đi ra cửa cổng.
Lục Khinh Hòa cũng không dặn dò gì nữa, nói thầm trong miệng "Ta phải làm sao để làm được đây?", sau đó đóng cửa lại.
Lục Thánh lằng lặng nhìn về phía cửa nhà với đôi mắt ôn hòa, rồi hắn xoay người từng bước một đi về phía cửa lớn của tiểu khu.
Lục Thánh mỗi đi một bước thì sự ôn hòa trong mắt liền giảm đi một phần, đồng thời còn hiện ra sự lãnh lẽo thật sâu.
Đèn đường kéo cái bóng của Lục Thánh ra rất dài, thân thể hắn chìm vào bóng tối.
"Hôm nay là sinh nhật của ta đấy! Ngươi thật sự làm cho ta rất chán ghét!"...