Chương 459: Cảm Thán
Chương 459: Cảm ThánChương 459: Cảm Thán
"Được rồi được rồi, trở về đi." Bàng Hoài Ngọc nhìn bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, đèn đường cũng đã sáng lên, thần thái rã rời lắc đầu nói: "Lại là một ngày lãng phí vô ích rồi..."
Nàng thanh toán xong rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Ta ngồi liên tục một tuần đến mông cũng sắp ngồi bẹp luôn."
Bàng Hoài Ngọc đi ra khỏi cửa của quán cà phê, theo bản năng nhìn về phía cửa của tiểu khu.
Mọi thứ vẫn như thường lệ, nàng đi theo con phố dài từ một hướng khác.
Nơi này là khu dân cư cao cấp, tuy rằng cơ sở hạ tầng đã hoàn thiện, nhưng dù sao cũng là nơi hẻo lánh, buổi tối trên đường cũng không có bao nhiêu người, thỉnh thoảng chỉ có xe chạy qua mang theo tiếng gào thét.
"Xe kìa."
Bước chân Bàng Hoài Ngọc đột nhiên dừng lại, nàng xoay người quay về đường cũ.
"Hình như trước cửa của tiểu khu vừa có thêm một chiếc xe. Nếu như vừa rồi ta không nhìn lầm thì hắn đã tới."
Bàng Hoài Ngọc rất nhanh liền trở về nơi mình vừa mới đi ngang qua, kinh ngạc nhìn lại.
Quả nhiên ở bên cạnh tường bên dưới một gốc đại thụ, một chiếc xe thương vụ màu đen đang lẳng lặng dừng lại.
Bàng Hoài Ngọc trầm mặt bước nhanh qua, lúc nàng sắp tới gần thì từ trong cửa sổ xe thương vụ đang mở rộng bỗng nhiên vô thanh vô tức phát ra một đạo hàn quang.
Bàng Hoài Ngọc nghiêng người né tránh đạo hàn quang này.
Sau đó vẻ mặt nàng không chút thay đổi đưa tay bắt về phía tay kẻ cầm dao.
Tay người kia vặn vẹo giống như con rắn mà nhanh chóng rút về.
Sát khí hiện lên trong mắt Bàng Hoài Ngọc, nàng trông như báo săn từ cửa sổ xe nhảy vào trong xe.
Chiếc xe hung hăng lắc lư vài cái và truyền ra mấy tiếng rên rỉ, sau đó tất cả đều trở về bình tĩnh.
Cửa xe mở ra, Bàng Hoài Ngọc mặt trầm như nước từ trên xe đi ánh sáng lờ mờ hàn quang của nó tỏa ra bốn phía, nhìn ra được nó làm từ công nghệ bất phàm, có bóng dáng của Võ Quán Cực Đạo.
Sắc mặt Bàng Hoài Ngọc có chút khó coi, nàng tiện tay ném đoản đao vào trong xe.
"Chuyện này phiền phức rồi."
Giọng nói trong bông tai cũng trở nên trầm thấp.
"Tuy là những ảnh tử này đều được Cực Đạo Võ Thánh dùng bí pháp mạnh mẽ tăng lên, nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như là nửa bước cấp bảy, chứ còn không xứng với hai chữ tông sư."
"Tuy nhiên phối hợp Cực Đạo Võ Thánh tự mình chế tạo chiến pháp, 24 ảnh tử liền có cơ hội đánh giết đại tông sư. Không biết lần này hắn sẽ phái ra mấy cái đây?"
"Không biết." Bàng Hoài Ngọc lắc đầu, nói"Nhưng ta khẳng định không chỉ một người, bởi vì Cực Đạo Ảnh Tử mỗi lần xuất động tất nhiên sẽ không ít hơn sáu người, đây là tiêu chuẩn thấp nhất để phát động chiến pháp."
"Vậy ngươi phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa."
"Ta đã rất nhanh rồi đó." Bàng Hoài Ngọc nói một câu.
Một giây sau, thân thể nàng yểu điệu như chim lớn bay lên, nhảy qua tường vây rơi vào trong tiểu khu.
Sau đó nàng nhanh chóng vượt qua bóng tối của tiểu khu, chạy như bay về một phương hướng.
Bàng Hoài Ngọc nhanh chóng đi xuyên qua tiểu khu rộng lớn. Trên đường dành cho người đi bộ trong tiểu khu thỉnh thoảng có người đi qua, nhưng không ai phát hiện tung tích của nàng.
Bàng Hoài Ngọc nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, ánh mắt như chim ưng tìm kiếm chung quanh.
Rốt cục nàng đã nhìn thấy một bóng người. Đó là một nam nhân cao lớn, mặc một cái áo khoác màu xám, đang chậm rãi đi trên đường.
Ngay khi Bàng Hoài Ngọc phát hiện đối phương thì đối phương cũng phát hiện ra nàng.
Trong bóng tối xung quanh nam nhân có hơn mười ánh mắt lạnh lẽo đồng loạt nhìn về phía nàng.
Sắc mặt Bàng Hoài Ngọc nhất thời khó coi vô cùng.
Mười một người, cộng thêm người vừa bị nàng đánh ngất xỉu chính là mười hai người. Võ quán Cực Đạo vì một gia đình bình thường và thiếu niên tông sư mà đã xuất động tới mười hai ảnh tử!
"Đáng chết!"
Bàng Hoài Ngọc kiên trì xông lên, nhưng đúng lúc này, nam nhân áo xám kia dừng bước, quay đầu nhìn nàng.
Ánh mắt hắn xuyên thấu bóng tối, giống như lôi điện xẹt qua bầu trời.
Bàng Hoài Ngọc đột nhiên dừng lại, cả người nàng giống như bị cái gì đó đánh trúng mà đứng yên tại chỗ, không thể động đậy.
Nam nhân áo xám lằng lặng nhìn nàng một hồi, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục không nhanh không chậm đi về phía trước.
Trong bông tai truyền đến giọng nói vội vàng truy vấn.
"Hoài Ngọc, làm sao vậy?"
Bàng Hoài Ngọc đứng tại chỗ, trong mắt là sự chấn động cùng kinh hãi.
Một lát sau nàng mới hít sâu một hơi, gằn từng chữ nói ra: "Cực Đạo Thông Khôi Tỉnh... đã đột phá đại tông sư."
"Cái gì?!U!"...
Trang Khuê dạo bước trên làn xe của tiểu khu, thân hình đi xuyên qua từng ngọn đèn đường, ánh sáng luân phiên trên ngũ quan cường tráng của hắn.
Trang Khuê bước chân thong dong, tâm tình chưa bao giờ yên ổn, vui sướng như thế.
Hắn đi theo Cực Đạo Võ Thánh mà vẫn chậm chạp không cách nào triệt để đánh thông 'thiên địa song kiều' để thăng cấp đại tông sư.
Trang Khuê đang chờ đợi một cơ hội rất nhiều năm, hiện tại hắn rốt cục đã đợi được.
Trong cơ thể Trang Khuê khí huyết ngưng kết thành đan, song kiều vô hình câu thông thiên địa.
Mỗi một hơi thở Trang Khuê đều có thể cảm nhận được khí huyết và lực lượng của mình đang không ngừng tăng trưởng, dường như vii cùng vô tận.
Ý chí võ đạo cường đại rót vào mỗi một tấc máu thịt, khiến cho hắn có thể hành tẩu trên mây, quan sát thương sinh, giống như thần linh trong truyền thuyết dân gian cổ đại.
"Đây chính là cảnh giới Đại Tông Sư sao?" năm ngón tay hắn, giống như hắn bắt được ánh sáng.
"Thật là một cảm giác tuyệt vời!"
Trang Khuê nói lời cảm thán, trên mặt hắn lại trở về sự bình tĩnh.
Hắn đột nhiên cảm kích mục tiêu của hành động lần này. Nếu không nhờ Lục Thánh ra tay giết hai cha con Liên Tế Bắc, dẫn tới thân quyến của Võ Thánh là Tố phu nhân đột nhiên nhờ vả, vậy hắn cũng không chiếm được bí điển của Võ Thánh, sau đó có thể đột phá gông cùm xiềng xích, đạt tới cảnh giới ngày hôm nay.
"Nghe nói kẻ giết người còn là một vị thiếu niên tông sư có thiên tư vô song, ngay cả người của Minh Ngọc Đường cũng vì hắn mà xuất động. Đáng tiếc là hắn sẽ chết dưới tay ta!" Trang Khuê có chút tiếc hận, cảm khái nói ra.