Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 460 - Chương 460: Lục Thánh Bị Vây Công

Chương 460: Lục Thánh Bị Vây Công Chương 460: Lục Thánh Bị Vây CôngChương 460: Lục Thánh Bị Vây Công

Đúng lúc này, Trang Khuê cảm giác được phía trước truyền đến tiếng bước chân rõ ràng.

Hắn giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh cao lớn từ xa chậm rãi đi đến.

Đó là một thiếu niên tuấn tú, sắc mặt rất bình tĩnh.

Thiếu niên nhìn thấy hắn thì ánh mắt dao động một chút, thản nhiên hỏi: "Người của Liên gia phái ngươi tới đúng không?"

Trang Khuê không nói gì, hơi nghiêng đầu, tùy ý phân phó: "Các ngươi tới nhà hắn trước đi, nhớ chặt đầu xuống. Tố phu nhân nói muốn lấy đầu người."

"Vâng."

Giọng nói khàn khàn từ trong bóng đêm phát ra. Mười một bóng người như u linh dung nhập vào trong bóng tối, lướt qua bóng người thiếu niên nhanh chóng phóng về một phương hướng nào đó.

Trang Khuê một lần nữa đem ánh mắt đặt ở trên người thiếu niên trước mặt.

Trong nháy mắt tiếp theo hắn lại lộ ra chút kinh ngạc.

Sau đó thân ảnh của hắn thoáng lắc lư một cái, lúc xuất hiện đã là cách đó mấy chục mét.

Thân thể Trang Khuê xuyên qua người thiếu niên, thân ảnh thiếu niên tiêu tán như bọt biển.

"Có chút ý tứ."

Đôi mắt Trang Khuê sáng lên, có vài phần hứng thú cất bước đi về phía trước.

"Tân Nguyệt Thần Phong."

Thân ảnh Lục Thánh biến mất, sau đó xuất hiện trước mặt một đạo thân ảnh vừa mới chạy đi.

Đó là một nam nhân trung niên mặc một thân áo xám, dáng người tướng mạo đều rất bình thường. Hắn đang xuyên qua bóng cây của vành đai cây xanh trong tiểu khu, hành tung bí ẩn, tốc độ nhanh như u linh.

Lục Thánh vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh người này, đưa tay chộp lấy cổ của hắn ta.

Động tác của Lục Thánh tùy ý giống như bắt lấy một mảnh lá cây treo Khi bàn tay Lục Thánh đặt trên cổ nam nhân áo xám thì người này mới kịp phản ứng, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi tột độ.

Cũng không phải phản ứng của nam nhân áo xám quá chậm, mà là do tốc độ của Lục Thánh thật sự quá nhanh, nhanh đến mức nam nhân áo xám vừa mới phản ứng thì tất cả cũng đã kết thúc.

Rắc!!!

Lục Thánh bóp gãy cổ nam nhân áo xám, sau đó tiện tay ném thi thể hắn ta vào sâu trong vành đai cây xanh.

"Yếu như vậy sao?"

Lục Thánh có chút kinh ngạc trước sự yếu đuối của đối phương.

Ngoại trừ tốc độ và khí huyết không tệ thì lực trường tông sư của đối phương giòn như một tờ giấy, hắn nhẹ nhàng bóp một cái liền vỡ vụn.

"Đây mà cũng là tông sư à?"

Lục Thánh lắc đầu tiếc nuối, khi hắn làm ra động tác lắc đầu này thì hắn cũng đã xuất hiện ở chỗ khác.

Chỉ trong mấy hơi thở mà thân ảnh Lục Thánh đã xuất hiện ở rất nhiều vị trí khác nhau.

Mỗi lần hắn thoáng hiện rồi biến mất thì dưới chân hắn sẽ có thêm một cỗ thi thể.

"Không tốt!"

Đám người mặc áo xám rốt cục đã nhận ra điều không đúng.

Bọn hắn mãnh liệt tản ra bốn phía, biến mất ở bốn phương tám hướng.

"Ồ2I"

Lục Thánh nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra.

Hắn bước ra một bước và xuất hiện trước cửa biệt thự nhà mình, sau đó lằng lặng chờ đợi một lát.

Tại bốn phía bóng tối, từng đạo thân ảnh màu xám lại lần nữa lờ mờ xuất hiện, tất cả đều lạnh lùng nhìn Lục Thánh.

"Lợi hại!"

Trang Khuê nhẹ nhàng vỗ tay, từ trong bóng tối đi ra, trong mắt hắn mang theo vẻ thán phục Lục Thánh không chút che giấu.

Trang Khuê nghiêm túc nói: "Nếu như đổi thành tình cảnh khác gặp mặt thì có lẽ ta sẽ lựa chọn trở thành bạn bè với ngươi."

Lục Thánh lắc đầu nói: "Không thể nào." hình tản ra, giống như lá chắn bao phủ cả tòa nhà phía sau, ánh sáng chiếu lên cũng sẽ trở nên hơi vặn vẹo.

"Vì ta sẽ không làm bạn với người chết." Lục Thánh bình thản nói.

Đôi mắt Trang Khuê liền chớp động, khóe miệng giật giật, tựa hồ đang cười.

"Thú vịt"...

"Bây giờ ngươi đang chuẩn bị làm gì?" Giọng nói trong bông tai trầm giọng hỏi.

Bàng Hoài Ngọc im lặng không nói, đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt nàng lộ ra vẻ giãy giụa.

"Ban đầu Thông Khôi Tinh có thực lực không kém a nhiều lắm, nhưng hiện tại hắn đã triệt đả thông Thiên Địa Song Kiều, tấn thăng Đại Tông Sư. Hơn nữa còn có bóng dáng của võ quán Cực Đạo...".

Giọng nói trong bông tai thay nàng bổ sung nửa câu phía sau.

"Ngươi dù có đi thì một nhà của Lục Thánh kia cũng là mười phần chết không phần sống!"

"Ngươi chẳng những không cứu được bọn họ mà thậm chí chính ngươi cũng gặp nguy hiểm."

"Đúng vậy!" Bàng Hoài Ngọc mang sắc mặt phức tạp gật đầu nói.

"Vậy thì đừng đi." Giọng nói trong bông tai khuyên nhủ: "Về phần Võ Thánh đại nhân bên kia ta sẽ giúp ngươi giải thích, bởi vì Thông Khôi Tỉnh đột phá đại tông sư là chuyện đã vượt xa phạm vi năng lực của ngươi."

Bàng Hoài Ngọc có chút ý động, nhưng rối rắm một hồi nàg cuối cùng vẫn lựa chọn đi xem thử.

"Thôi quên đi." Bàng Hoài Ngọc lắc đầu, bình tĩnh suy nghĩ rồi nói: "Ta không thể không biết kết quả cuối cùng mà cứ như vậy chạy về bẩm báo Võ Thánh đại nhân được."

"Vậy ngươi phải cẩn thận ngàn vạn lần." Giọng nói trong bông tai dặn dò: "Mặc dù có mặt mũi của Võ Thánh đại nhân ở đây, để cho Thông Khôi Tỉnh có xác suất lớn không làm gì ngươi, nhưng nhỡ đâu hắn bị động dây thần kinh nào đó thì..."

"Trong lòng ta biết rõ mà."

Bàng Hoài Ngọc hít sâu một hơi, thân hình nàng như chim lớn lao nhanh về phương hướng đã định. ...
Bình Luận (0)
Comment