Chương 473: Rời Đi
Chương 473: Rời ĐiChương 473: Rời Đi
Một ống thuốc màu vàng nhanh chóng được sản xuất ra và đặt trước mặt Lục Thánh.
Một lát sau, tất cả công đoạn dừng lại, trước mặt Lục Thánh xuất hiện chỉnh tề 45 ống Kim Long Tiên cấp 6.
Lục Thánh tiện tay cầm lấy một ống, nhấp một ngụm nho nhỏ.
Sau khi nếm thử hương vị cảm giác không sai, hắn liền đem ống thuốc uống hết.
Sau một phút đồng hồ, tất cả Kim Long Tiên vừa ra lò đều bị Lục Thánh uống sạch.
Dưới sự trợ giúp của tỉnh thần lực, ngay cả một chút dược dịch trong ống cũng không có lưu lại, sạch hơn cả dùng nước để rửa.
45 ống Kim Long Tiên vào bụng làm cho bụng Lục Thánh hơi phồng lên, sau đó lại nhanh chóng hòa hoãn xuống.
Một luồng nhiệt lưu nóng bỏng ở trong cơ thể hắn tản mát ra.
Dược hiệu của 45 ống Kim Long Tiên nhanh chóng bị Lục Thánh tiêu hóa, hấp thu.
Một bộ phận chuyển hóa thành khí huyết, một bộ phận rót vào Tế bào Bất Diệt ở giữa trán, một bộ phận khác thì lần nữa hội tụ ở trước ngực.
Huyết đan to bằng quả trứng gà đang chậm rãi ngưng tụ.
"Ngưng huyết đan lần thứ hai cũng chỉ có ta!" Lục Thánh cảm thán.
Sau đó hắn tiện tay đem ống thuốc trên tay ném vào bên trong bồn rửa, dù sao Hà Linh Tố cũng sẽ thu dọn nơi này.
Hai ngày nay Lục Thánh đã nhờ Triệu Khang Thái đem số điểm tích lũy học phần còn lại của mình đều đổi thành dịch dị tủy dịch cấp 6 và gửi tới.
Lục Thánh lưu lại một bộ phận dùng để bổ khuyết cho tế bào Bất Diệt, còn lại một bộ phận thì cầm đến Võ Gia để đổi thành tiền.
Lục Thánh hiện tại thật sự quá thiếu tiền.
"Tài liệu chủ yếu của Kỳ Thiên Nguyện Luân Đao hầu như đều là mật kim, còn có một phần nhỏ tài liệu phụ trợ không kém gì mật kim."
Nguyện Luân Đao tuy rằng không cần 'toái mặc tinh thiết, nhưng vật liệu thay thế là 'tỉnh văn cương' so với mật kim còn đắt hơn. Chỉ chế tạo ra một thanh Nguyện Luân Đao mà đã ngốn gần 100 triệu.
Đây là một con số vô cùng khoa trương, khoa trương đến mức Lục Thánh đều hoài nghỉ ở trước mặt giá trị tài phú khổng lồ như vậy, có phải tiền tệ đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa hay không? Có phải càng nên dùng giá trị để trao đổi hay chăng?
Kỳ thật cũng còn tốt, lấy thực lực của Lục Thánh bây giờ cộng thêm doanh thu bên phía Hà Linh Tố, hàng năm ta sẽ kiếm được hơn 10 triệu một cách nhẹ nhàng buông lỏng.
Nhưng 100 triệu sẽ cần tới thời gian mười năm, thời gian này quá dài, mà Lục Thánh lại chờ đợi không nổi.
"Nghe nói khi ra chiến trường, chỉ cần có thực lực thì cũng giống như nhặt được tiền. Hy vọng cư dân mạng nhiệt tình không lừa ta."
Lục Thánh cởi quần áo dược sư trên người ra, vứt bỏ khẩu trang và găng tay dùng một lần, sau đó mang vẻ mặt bình tĩnh đi ra khỏi phòng điều chế thuốc.
Hà Linh Tố vẫn như cũ canh giữ ở cửa.
"Gần đây tiêu thụ Dưỡng Tủy Đan thế nào?"
"Cũng được."
Lục Thánh chỉ hàn huyên hai câu đơn giản cùng Hà Linh Tố, sau đó hắn liền rời đi.
Máy tạo tiền Công ty Dược phẩm Linh Thánh trước mắt mà nói còn có chút nhỏ, nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ giống như lăn tuyết cầu mà càng lăn càng lớn, nó sẽ mang cho Lục Thánh niềm vui không tưởng tượng được.
"Nếu còn không được thì ta liền bán đi chút vật liệu thừa, đoán chừng cũng có thể đổi ra chút tiền."
Lục Thánh đi trên đường cái vừa tùy ý suy nghĩ, bước chân dần dần nhanh hơn.
Tốc độ của Lục Thánh càng lúc càng nhanh, các loại cảnh vật như người và dòng xe cộ xung quanh đều trở nên mơ hồ, sau đó bị kéo thành từng đường thẳng có màu sắc khác nhau.
Còn Lục Thánh thì vẫn duy trì tư thái nhàn nhã dạo bước.
Hắn đang đi về vùng ngoại ô thành phố.
Hiện tại trong phạm vi mấy chục km, Lục Thánh đi bộ còn nhanh hơn đi taxi. Nếu hơn 100 km thì hắn vẫn phải đi xe taxi, bởi vì giày dép của hắn sẽ bị mòn.
Mười phút sau, Lục Thánh đi tới dưới chân núi Kha Sơn ở vùng ngoại ô thành phố.
Lần nàv Luc Thánh không lưa chon lên núi hắn Yyav naườồi đi về mật bên khác của sơn đạo.
Kha Sơn thối nát có một mặt được khai phá thành khu thắng cảnh, còn mặt khác thì núi rừng rậm rạp, có các sơn cốc chưa từng được khai phá.
Lục Thánh đi vào bên trong rừng rậm, di chuyển như quỷ mị.
Hắn đi qua một dòng suối nhỏ, bên dòng suối có hươu hoang đang cúi đầu uống nước.
Lục Thánh đi qua mang theo cơn gió nhè nhẹ, hươu hoang cảnh giác ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, rồi chúng lại cúi đầu uống nước vì không phát hiện ra cái gì.
Rất nhanh sau đó Lục Thánh đã đi tới một khu vực. Hắn dừng bước nhìn xem vách đá, cảm thấy hài lòng.
Tỉnh thần lực của Lục Thánh tùy tiện quét qua, phụ cận không có người mà chỉ có một ít động vật nhỏ.
Phía sau vách núi cách hắn không xa ngược lại là có hai vị võ giả, cũng không biết là bọn hắn làm gì mà chỉ đứng ở nơi đó.
"Ta đoán chừng là sẽ không ảnh hưởng đến bọn hắn, tối đa chỉ gây ra một chút động tĩnh, mà ta lại lười đổi chỗ."
Lục Thánh hơi suy nghĩ một chút rồi liền làm ra quyết định.