Chương 483: Lục Thánh Tới
Chương 483: Lục Thánh TớiChương 483: Lục Thánh Tới
Du Phi Dực ra lệnh một tiếng, rất nhiều vũ khí nóng trong chiến hào bắt đầu tỏa sáng.
Mấy chục khẩu súng máy được đặt trên chiến hào, phun ra từng mảng lại từng mảng ngọn lửa mãnh liệt.
Pháo tự hành, lựu đạn, bệ phóng tên lửa, ...
Hỏa lực đan xen thành lưới, tựa như cơn lốc quét ngang chiến trường, từng con dị thú bị bắn nát.
Phối hợp với súng bắn tỉa hạng nặng tập sát, trong khoảng thời gian ngắn cả bầy dị thú đã bị thanh trừ một mảng trống lớn.
Oal
Trong chiến hào vang lên từng tiếng hoan hô, sĩ khí vừa mới bị ba con dị thú cấp 7 lên sân khấu đánh rớt bây giờ lại lần nữa dâng lên.
Nhưng sắc mặt của Du Phi Dực lại không đẹp như vậy. Ánh mắt hắn vẫn tập trung vào ba con dị thú cấp bảy kia.
Ba con dị thú cấp 7 nguyên bản bị đám dị thú cấp thấp phía trước ngăn cản, cho nên tốc độ đi tới cũng không nhanh, hiện tại một bộ phận dị thú cấp thấp bị một mảnh hỏa lực thanh trừ thì bọn chúng ngược lại đi càng thông thuận, mục tiêu cũng càng thêm rõ ràng.
"Vã¡t"
Một vị binh sĩ hai mắt đỏ bừng mắng to một câu, sau đó hắn khiêng ống phóng tên lửa lên hướng về phía con dị thú cấp 7 có hình thể lớn nhất, nổi bật nhất là Kim Nhãn Tỉnh Tỉnh mà bắn ra một phát.
Hỏa tiễn kéo ra đuôi lửa thật dài, gào thét bay nhanh ra ngoài.
Nhưng không đợi hỏa tiễn rơi xuống trên người Kim Nhãn Tinh Tinh thì nó đã bị một chưởng tiện tay đập bay giống như đập một viên đá nhỏ.
Hỏa tiễn thậm chí còn không thể toát ra một chút tia lửa, chứ đừng nói là nổ tung.
Không gian vặn vẹo, thân ảnh Du Phi Dực thoáng cái đã vọt ra, xuất hiện ở bên cạnh vị binh sĩ vừa phóng hỏa tiễn, giơ tay một vả quát lớn.
"Ta đã nói không nên lãng phí đạn dược ở trên người dị thú cấp 7 rồi mà?"
"Vâng, Du sư tọa, ta sai rồi!" Vị binh sĩ bị bạt tai nửa mặt sưng to, hai mắt đỏ ngầu, hốc mắt rưng rưng, rống to đáp. ngắn hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Đúng lúc này, âm thanh chiến cơ gào thét trên đỉnh đầu truyền đến tai Du Phi Dực.
Từng viên đạn đạo từ chiến cơ rơi xuống, bắn ra từng đoàn tia lửa trong đám dị thú.
"Tiếp viện đến rồi!"
Rất nhiều binh sĩ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt kinh hỉ kêu to.
"Mau tới yểm trợ bọn họ hạ cánh!" Có người tỉnh mắt nhìn thấy trên chiến cơ có chấm đen nhảy xuống, hắn vội vàng không ngừng kêu gọi.
Trong thoáng chốc, hỏa lực trên chiến trường càng thêm mãnh liệt, bắt đầu có ý thức dọn sạch dị thú ở một số khu vực để dành chỗ đáp xuống an toàn cho viện quân sắp nhảy dù xuống.
Du Phi Dực nhìn chằm chằm chiến cơ trên đỉnh đầu, vẻ mặt có chút đờ dẫn.
Ba con dị thú cấp 7 kia mà không bị giải quyết, vậy những binh sĩ tiếp viện có xuống thì cũng chỉ là nhiều thêm mấy người cùng bọn hắn chịu chết mà thôi.
Bọn họ chỉ có một cách là hoàn toàn buông tha chiến tuyến này và lập tức rút lui. Nhưng đây không phải là điều mà Du Phi Dực muốn thấy.
"Tất cả võ giả cấp sáu trở lên chuẩn bị theo ta xuất chiến! Mục tiêu là ba con dị thú cấp bảy kia!" Du Phi Dực hô to.
Hắn hít sâu một hơi, cương khí màu trắng bốc cháy như lửa, đại đao hợp kim chỉ về phía ba con dị thú cấp bảy.
Vâng!
Từng vị binh sĩ dáng người thẳng tắp, khuôn mặt kiên nghị xếp thành hàng.
Khí thế của bọn họ so với binh sĩ bình thường cường đại hơn rất nhiều, tựa như một thanh đao nhọn to lớn.
"Nghỉ ngơi ba phút!"
Du Phi Dực nói ra một cái thời gian, sau đó hắn không nói gì nữa mà nhìn chằm chằm về phía ba con dị thú cấp 7 đằng xa, ánh mắt chớp động tựa hồ đang suy nghĩ phương pháp phá cục tốt hơn.
"Khụ khụ khụ..."
Tần Thiệu Quân che miệng ho nhẹ hai tiếng, liếc mắt nhìn xem lòng bàn tay bị máu nhuộm đỏ sẵẫm, lơ đễnh bôi lung tung lên chiến phục. ta liền không xông mạnh như vậy."
Nói xong hắn liếc mắt nhìn vè phía Đông Tình Tuyết bên cạnh, sau đó bỗng nhiên hoảng sợ hô lên: "Định mệnh, mắt của ngươi sao to như mắt thỏ vậy?"
Đông Tình Tuyết hung hăng trừng Tần Thiệu Quân một cái bằng đôi mắt tràn đầy tơ máu của mình.
"CútI"
Tần Thiệu Quân cũng biết rõ đây là dấu hiệu tinh thần lực của Đông Tình Tuyết đã bị cạn kiệt nghiêm trọng.
Coi như là nàng có dược phẩm khôi phục tỉnh thần lực, nhưng trong thời gian ngắn nàng cũng không thể liên tục thường xuyên sử dụng tỉnh thần lực.
Tần Thiệu Quân chỉ là cố ý ngạc nhiên, vì hắn theo thói quen muốn làm nhẹ đi bầu không khí khẩn trương.
"Ta nghe nói tiểu tử Lục Thánh mấy ngày nữa sẽ tới đây." Tần Thiệu Quân nhìn về phía trước, khóe miệng giật giật nói: "Ngươi nói xem có khi nào hắn vỗi vã đến quân khu tìm chúng ta nhưng kết quả lại nhìn thấy hai cỗ thi thể của chúng ta không?"
"Ha ha ha ha, nghĩ tới cảnh tượng đó ta liền cảm thấy thật khôi hài. Khu khụ khụ..."
Tần Thiệu Quân vừa cười thì liền ho khan kịch liệt.
Đông Tình Tuyết xoa xoa thái dương của mình, đưa cho Tần Thiệu Quân một ánh mắt mệt mỏi và bất đắc dĩ, nói: "Ngươi bớt nói một câu được không, như vậy lát nữa cơ hội sống sót sẽ lớn hơn một phần."
"Được rồi, vậy thì ta sẽ câm miệng, vì ta còn chưa sống đủ mà." Tần Thiệu Quân ngoan ngoãn đáp ứng.
Ba phút nghỉ ngơi hồi phục thoáng cái liền qua, trong lúc đó tiếng súng máy bắn phá oanh tạc vẫn không ngừng nghỉ, xung quanh chiến hào toàn là thi thể dị thú xếp thành một tầng thật dày.
Có một số binh sĩ to gan chạy ra chiến hào làm chút thanh lý đơn giản.