Chương 484: Chấn Động Nhân Tâm
Chương 484: Chấn Động Nhân TâmChương 484: Chấn Động Nhân Tâm
Giọng nói của Du Phi Dực lại vang lên.
"Mọi người chuẩn bị!"
Tần Thiệu Quân cùng Đông Tình Tuyết cũng lập tức mang thần sắc nghiêm túc, chậm rãi đi ra chiến hào, hướng về phía ba con dị thú cấp bảy mà đi.
Ngay khi Du Phi Dực vừa sắp hạ lệnh vây công, bỗng nhiên trên đỉnh đầu đám người truyền đến tiếng xé gió kịch liệt.
Tiếng xé gió này từ nhỏ chuyển lớn, giống như là có vật gì đó từ trên trời rơi xuống, rất nhiều người đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn xem.
Chỉ thấy một đạo bóng đen bị hỏa diễm cùng khí lưu bao bọc từ trên trời nhanh chóng lao xuống, trông giống như một viên thiên thạch giáng thế, phía sau đuôi kéo ra đuổi lửa thật dài vô cùng kinh người.
Có người tỉnh mắt dùng ngón tay chỉ vào khối hỏa diễm, hô to: "Là người! bên trong có người!"
AII
Không ít người nhìn thấy mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Khối hỏa diễm đến gần quả thật có thể nhìn thấy bên trong loáng thoáng hiển lộ ra thân ảnh một người.
Tuy bọn họ nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng lại có thể miễn cưỡng nhận ra người này duỗi ra trước một chân bày ra tư thế hạ xuống, trong tay hắn còn cầm một cây gậy thật dài.
"Không phải là hắn quên mang dù rồi chứ?" Có người mở to hai mắt, thì thào nói.
Không ai trả lời hắn, bởi vì trong lòng đám người ở đây cũng tồn tại nghỉ hoặc như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn chiến trường lâm vào sự đình trệ, tiếng hỏa lực cũng bị đình chỉ.
Bao gồm Du Phi Dực ở bên trong, hầu như tất cả mọi người ở đây đều ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đuổi theo khối hỏa diễm đang không ngừng hạ xuống kia.
Cũng may là lúc trước bọn họ đã hung hăng dọn sạch một đợt dị thú, bằng không lúc này không chừng chiến tuyến đã rơi vào tay giặc.
Khối hỏa diễm hạ xuống với tốc độ càng lúc càng nhanh, khoảng cách mắt đất cfina càng naàyv càng aần. Du Phi Dực đang mang ánh mắt ảm đạm, bỗng nhiên từ trong hoảng hốt phục hồi lại tinh thần.
"Không tốt!"
Sắc mặt hắn đột ngột thay đổi, giơ lên đại đao hợp kim trong tay, đang muốn kêu gọi các binh sĩ xung phong theo kế hoạch ban đầu, nhưng đáng tiếc là đã muộn.
"Rống!!!"
Tiếng gầm rống đáng sợ vang lên, ở trên chiến trường tuôn ra một vòng sóng âm vô hình, đem các binh sĩ đang thất thần nhao nhao kéo về hiện thực.
Một con tỉnh tinh cao hơn mười mét, hình thể hùng tráng tựa như một ngọn núi nhỏ, toàn thân lông đen ngửa đầu điên cuồng gào thét.
Trong hai con mắt màu vàng của nó bắn ra kim quang, khí tức khủng bố khuếch tán ra bốn phía.
Kim Đồng Tinh Tinh vươn ra một cánh tay, năm ngón tay mở rộng.
Lúc này trên bầu trời, khối hỏa diễm bao quanh bóng người cũng vừa vặn rơi về phía ba con dị thú cấp 7.
Kim Đồng Tinh Tinh giơ tay lên, tựa hồ một giây sau nó có thể bóp nát khối hỏa diễm kia.
"Xong đời rồi!"
Không ít binh sĩ tận mắt chứng kiến cảnh này mà trong lòng thầm than.
Ngươi hướng chỗ nào rơi không chịu, mà hết lần này tới lần khác lại rơi vào chỗ ba con dị thú cấp 7!
Cho dù ngươi rơi không chết thì cũng sẽ bị dị thú cấp bảy bóp chết!
Ngươi không chết cũng phải chết!
"Người anh em tiếp viện này bị ngu rồi sao?" Tần Thiệu Quân nhịn không được che mặt tự hỏi, bộ dáng không đành lòng nhìn xem.
Đông Tình Tuyết thì lại nhíu mày, nàng có tinh thần lực do thám nên "nhìn" rõ ràng hơn so với võ giả đồng cấp.
Đông Tình Tuyết luôn cảm thấy bóng người trong khối hỏa diễm kia có chút quen thuộc, nhưng bởi vì tinh thần lực cạn kiệt nên đầu nàng thường xuyên co rút đau đớn, trong khoảng thời gian ngắn nàng không nhớ ra đó là ai.
Ngay khi tất cả mọi người đều nhận định vận mệnh của bóng người tượng ra hình ảnh huyết tương vung vãi khắp nơi do bị bóp nổ tươi sống.
Lúc này khối hỏa diễm tựa như sao băng rơi xuống đột nhiên tăng nhanh tốc độ, trong nháy mắt đã lệch khỏi quỹ tích đã định.
Vụt một cái nó đã xuyên qua bàn tay to lớn của Kim Đồng Tỉnh Tinh.
Không chỉ có Kim Đồng Tỉnh Tỉnh bất ngờ không kịp chuẩn bị, mà ngay cả đám người vây xem cũng sửng sờ.
Sau đó tất cả mọi người trên chiến trường liền nhìn thấy một màn khiến cho bọn họ cả đời khó quên.
Khối hỏa diễm từ trên trời giáng xuống, bóng người bên trong hung hăng giẫm ra một cước lên đỉnh đầu của Kim Đồng Tỉnh Tinh Quái.
Hầu như không có gì cản trở, đạo nhân ảnh kia đã trực tiếp giẫãm xuyên Kim Đồng Tỉnh Tinh Quái, mũi chân của hắn tựa như một thanh dao nhỏ nóng rực mang theo hỏa diễm dễ dàng cắt vào một khối bơ béo ngậy.
Kim Đồng Tinh Tinh khổng lồ cũng không kịp rên một tiếng, vì chưa tới một hơi thở nó đã bị cắt ra thành hai nửa.
Và sau đó...
Ẩm!!!
Bóng người hoàn toàn rơi xuống mặt đất, cả mặt đất dường như chấn động một chút.
Một vòng khí lãng mắt thường có thể thấy được kết hợp các loại cát đá khuếch tán ra bốn phía.
Hai nửa thi thể của Kim Đồng Tỉnh Tỉnh ầm ầm ngã xuống như núi lỡ, làm hiện ra một cái hố nông có bán kính cực lớn.
Trong hố là một đạo nhân ảnh thiêu đốt hỏa diễm chậm rãi đứng lên, trong tay phải của hắn còn cầm một thanh trường thương màu bạc.
Lúc này tất cả mọi người trên chiến trường đều nhìn đến ngây người, đầu óc nhanh chóng mất đi khả năng suy nghĩ, chấn động ong ong ong.
Hiện tại bọn họ mới biết từ trên trời rơi xuống đâu phải là một viên thiên thạch, đó rõ ràng là một nam thanh thiên tuyệt thế vô song. ...