Chương 487: Lục Thiếu Tướng
Chương 487: Lục Thiếu TướngChương 487: Lục Thiếu Tướng
Toàn bộ chiến tuyến của sư đoàn 1182 được xây dựng xung quanh sân vận động bỏ hoang này.
Lấy sân vận động làm trung tâm mà kéo dài ra hai bên, tựa như một con chim ưng dang rộng hai cánh.
Mục tiêu ứng đối chủ yếu là một địa quật cách sân vận động không đến ba km.
Lục Thánh ở trên máy bay nhìn thấy địa quật này tựa như con rết trăm chân, ít nhất phải vận dụng binh lực gần trăm cái sư đoàn lớn nhỏ mới miễn cưỡng ngăn trở được dị thú triều, sư đoàn 1182 là một trong số đó.
"Tính ra quân bộ cũng có rất nhiều cường giả a! Tông sư cấp 7 cũng không biết có bao nhiêu, phỏng chừng có hơn một ngàn vị."
Lục Thánh nghĩ ngợi, đi dọc theo bên trái phòng làm việc của Du Phi Dực vài bước.
"Tuy nhiên cũng đúng, cường giả quân bộ từ trước đến nay đều là rất nhiều, tất cả đều đi ra từ bên trong chém giết sinh tử, nên bọn họ rất dễ dàng đột phá cực hạn, từ đó sinh ra cường giả võ đạo.
"Thứ mà quân bộ thiếu chỉ là cường giả Võ Thánh cấp 9, tông sư và đại tông sư cũng không thiếu, nguyên soái của năm đại quân khu mỗi vị đều là đại tông sư đỉnh phong, dưới trướng bọn họ cũng có vô số cường giả."
Vừa nghĩ như vậy, Lục Thánh giống như nhìn thấy một sân khấu to lớn mới tỉnh hiện ra trước mắt mình.
"Lục... Lục thiếu tướng!"
Hắn đang nghĩ ngợi thì một đạo nhân ảnh bỗng nhiên chắn ở trước mặt hắn.
Đó là một nữ binh sĩ mặc quân trang màu xanh đậm, da nàng rất trắng, mắt cũng rất to.
"Chuyện gì vậy?" Lục Thánh dừng bước, nghiêm túc giải thích."Ta còn chưa được trao huân chương nên còn không phải là thiếu tướng, ngươi kêu sai rồi."
"Chuyện sớm muộn mà thôi." Nữ binh sĩ nhanh chóng trả lời một câu, sau đó đưa tay chỉ về một phương hướng nói: "Sư đoàn mời ngài đi ăn cơm, nhà ăn ở ngay đó!"
Đôi mắt Lục Thánh sáng lên, gật đầu đáp: "Được, ta biết rồi." Hắn thật sự đang rất đói bụng.
Nữ binh sĩ bình tĩnh nhìn Lục Thánh một cái, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vị trí ngực của hắn, hai má nàng đỏ lên rồi chạy đi như bay.
Lục Thánh nhìn theo bóng lưng nữ binh sĩ rời đi, rồi lại nhìn trang phục chiến đấu trên người mình mà bỗng nhiên phản ứng lại: "Nàng sẽ không vì chuyện này chứ?"
Hắn ban ngày ở trên chiến trường giết đến cao hứng, còn tiện tay kéo rách áo trên người mình, để trần giết sạch đám dị thú.
Lúc đó Lục Thánh cảm thấy mình rất đẹp trai, bây giờ nhớ lại thì...
Mẹ nó, trong sư đoàn vẫn có không ít nữ binh sĩ a!
Giữa ban ngày ban mặt ở trước mặt không ít nữ đồng chí chủ động lộ ra thân trên, chuyện này cùng trước mặt mọi người đùa giỡn lưu manh có cái gì khác nhau đâu?
Thật quá xấu hổ đi!
"Bình tĩnh! Lần sau ta nhất định phải bình tĩnh!"
Lục Thánh không ngừng tự nhắc nhở mình, sau đó đi về phía căn tin mà nữ binh sĩ đã chỉ.
Trên bãi đất trống trong sân vận động dựng đầy quân doanh và lều trại, còn đốt lên từng đoàn lửa trại.
Mỗi nhóm có ba năm hoặc mười mấy vị hán tử ngồi vây quanh đống lửa, bọn họ đang nấu canh thịt gì đó trên lửa và ăn ngấu nghiến.
Một bầu không khí khác lạ hiện ra. Đây là điều mà Lục Thánh chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Trên đường Lục Thánh đi tới căn tin, rất nhiều binh sĩ đã nhận ra hắn. Bọn họ không nói hai lời mà trực tiếp đứng lên cúi chào hắn.
Một đám người thẳng tắp hành lễ chăm chú, từng người mang theo khuôn mặt cương nghị bao hàm vẻ kính sợ cùng sùng bái Lục Thánh thật sâu.
Hôm nay Lục Thánh từ trên trời giáng xuống, một cước tựa như thiên đao đem dị thú cấp 7 Kim Đồng Tinh Tỉnh một bổ làm hai, cảnh tượng đó thật sự là quá rung động lòng người.
Tiếp đó Lục Thánh còn đơn thương độc mã dọn dẹp chiến tuyến, không có chỗ nào là không lưu lại cho bọn họ sự trùng kích cực lớn trước nay chưa từng có.
Thế giới này lấy cường giả vi tôn, quân doanh chiến trường càng là đem điểm này hày ra vô ùna nhuần nhuyễn. Lục Thánh có thực lực đủ mạnh, mặc kệ tướng mạo tuổi tác của hắn như thế nào, hắn tự nhiên sẽ có thể dễ dàng nhận được sự tôn trọng phát ra từ nội tâm bọn họ.
"Còn trẻ như vậy sao? Đây tuyệt đối là yêu nghiệt thiên tài cấp tướng tỉnh a!"
"Nghe nói ngài ấy cùng Du sư tọa của chúng ta có quan hệ rất tốt! Ha ha ha, xem ra chúng ta sư đoàn 1182 cũng muốn ra một vị mãnh nhân có thể xông vào Tướng tỉnh bảng!"
"Aiii, nếu như ta có thể mạnh như vậy thì quá tốt rồi! Thế thì Đại Lưu sẽ không..."
"Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, hắn có thể sống sót đã là chuyện tốt rồi."
Lục Thánh nghe bên tai truyền đến tiếng nói chuyện thì bỗng nhớ đến Lưu Khải Minh.
Lưu Khải Minh làm tân binh nhập ngũ tại quân khu phía đông đã gần bốn năm tháng, Lục Thánh cũng không biết hắn hiện tại trải qua như thế nào.
Có phải hắn cũng giống như những tên lính đầu to này đều ngồi vây quanh một lò sưởi, ăn thịt uống canh, khoác lác đánh rắm giảm bớt căng thẳng và mệt mỏi hay không?
Lục Thánh dừng lại trước cửa căn tin treo bảng "Giáo quan đặc cung".
Lục Thánh nhìn trái nhìn phải thì còn có căn tin đề bảng "Úy quan đặc cung" và "Sĩ quan đặc cung".
Rồi hắn đi thẳng vào trong.