Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 488 - Chương 488: Ngươi Thích Hắn Sao?

Chương 488: Ngươi Thích Hắn Sao? Chương 488: Ngươi Thích Hắn Sao?Chương 488: Ngươi Thích Hắn Sao?

Căn tin do lều hành quân tạm thời dựng lên, không gian bên trong không tính là lớn, chỉ bày mười mấy cái bàn, trên mỗi cái bàn chỉ ngồi vài người.

Lúc Lục Thánh đi vào, một số người theo bản năng nhìn thoáng qua hắn, sau đó ánh mắt chợt dừng lại rồi nhắc nhở lẫn nhau.

Một lát sau, toàn bộ giáo quan trong căn tin đều đồng loạt đứng lên, giống như đang chờ Lục Thánh kiểm duyệt vậy.

Lục Thánh cảm thấy bất đắc dĩ, hắn mới đến nên đối với việc kỷ luật nghiêm minh này còn có chút không quen.

Lục Thánh suy nghĩ một chút rồi hô to một tiếng: "Ngồi hết đi."

Các vị giáo quan liền ngồi xuống, nhưng cả đám vẫn là thân thể căng cứng, sống lưng thẳng tắp, ngay cả ăn cơm cũng câu nệ hơn không ít.

Lục Thánh không quản được nhiều như vậy, tại chỗ cửa sổ gọi một phần cơm, đưa mắt tìm kiếm chỗ ngồi.

Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn tìm thấy hai đôi mắt lén lút nhìn mình rồi nhếch miệng bước tới.

Lục Thánh đặt đồ ăn lên bàn, không vội vã ngồi xuống, mà là đưa mắt quan sát hai người bạn cũ đã lâu không gặp trước mặt mình.

Tinh thần lực của hắn tản ra, thiết lập bình phong cách âm xung quanh cái bàn nhỏ này.

Lục Thánh mỉm cười mở miệng nói: "Đông giáo quan, Tần giáo quan, đã lâu không gặp."

"Chết tiệt! Lục Thánh, thật sự là ngươi rồi!" Tần Thiệu Quân trực tiếp từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, rống to.

Hắn theo bản năng muốn đi lên ôm bả vai Lục Thánh, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại vì thấy không thích hợp, sau đó cứng rắn nhịn xuống.

Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn tràn ngập vẻ kích động cùng hưng phấn.

Biểu hiện của Đông Tình Tuyết khắc chế hơn nhiều so với Tần Thiệu Quân, nhưng vẫn có thể nhìn ra nội tâm nàng không được bình tĩnh.

Lục Thánh ngồi xuống bên cạnh Đông Tình Tuyết, hắn nhạy bén nhận ra thân thể nàng đang căng cứng rồi dần dần thả lỏng.

"Bình thường các ngươi đều ăn những thứ này sao?" Lục Thánh xới đồ ăn trên đĩa hỏi thăm. Thức ăn ở chiến khu chủ yếu là thịt dị thú, mùi vị chỉ có thể nói là miễn cưỡng có thể nuốt xuống.

Kèm theo là một phần dinh dưỡng tổng hợp năng lượng cao và một phần rau xanh hỗn hợp đóng hộp.

So với thức ăn mà Lục Thánh trước kia ở trại huấn luyện ăn kém rất nhiều.

"Ở chiến trường nơi nào còn có lựa chọn chứ, có ăn là được rồi." Tần Thiệu Quân cười khổ nói: "Chờ thời kỳ dị thú triều bùng nổ qua đi, chiến tuyến xây dựng ổn định, về quân khu ta sẽ dẫn ngươi đi mát xa một trận."

"Được." Lục Thánh mỉm cười gật đầu đáp ứng.

Đông Tình Tuyết ngồi bên cạnh Lục Thánh im lặng không lên tiếng, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

Lục Thánh cũng không phải là người giỏi giao tiếp, hắn vài lần muốn tìm đề tài cùng Đông Tình Tuyết trò chuyện hai câu, nhưng hắn không biết vì sao lại trong đầu theo bản năng nhảy ra tư liệu cá nhân phối ngẫu trong mộng cảnh không gian có tên "Đông Tình Tuyết".

Lục Thánh càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ mà dứt khoát im miệng.

Trong bữa cơm, Tần Thiệu Quân là người nói nhiều nhất.

Lục Thánh cùng hắn ta tùy ý trò chuyện, cũng do từ rất sớm trước đây quan hệ giữa Lục Thánh cùng Tần Thiệu Quân và Đông Tình Tuyết đã từ học viên huấn luyện thuần túy chuyển thành vừa thầy vừa bạn.

Cho nên hiện tại bọn họ ở chung cũng có chút hòa hợp, không lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Lục Thánh rất nhanh liền ăn cơm xong, hắn cùng Tần Thiệu Quân và Đông Tình Tuyết chào tạm biệt rồi thản nhiên đi ra căn tin.

Lục Thánh vừa đi, bầu không khí trong căn tin lập tức buông lỏng, tiếng nói chuyện cũng bắt đầu vang lên.

Khi Lục Thánh còn ở đây bọn họ đều nghẹn họng không dám nói chuyện.

"Ngươi sao vậy?" Tần Thiệu Quân nhìn về phía Lục Thánh rời đi, nghỉ hoặc dò hỏi Đông Tình Tuyết."Lúc trước Lục Thánh ở trên đại hội võ đạo sinh viên toàn quốc khiêu chiến Cực Đạo tông sư Liên Tế Bắc, ngươi đã gấp thành cái dạng kia mà. Nếu không phải do có nhiệm vụ khẩn cấp, ngươi đều hận không thể trực tiếp bay đến tỉnh Kinh Đô xông thẳng lên Tích Vân Sơn a"

"Bây giờ nhìn thấy Lục Thánh ở trước mặt mà ngươi lại một câu cũng Đông Tình Tuyết cúi đầu, dùng đũa nhẹ nhàng gạt thức ăn trong đĩa, khẽ quát: "Liên quan quái gì tới ngươi."

Tần Thiệu Quân nhìn chằm chằm Đông Tình Tuyết một hồi lâu, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì mà giật mình hô nhỏ: "Đông Tình Tuyết, chẳng lẽ ngươi đã thích hắn?"

Bốp!!

Một đĩa thức ăn nặng nề in trên mặt Tần Thiệu Quân, nước canh và thức ăn từ khuôn mặt anh tuấn của hắn không ngừng trượt xuống.

Đông Tình Tuyết sắc mặt không chút thay đổi mà đứng lên, lạnh lùng nói: "Chỉ có ngươi nói nhiều."

Nói xong nàng không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên xung quanh mà liền xoay người rời đi...
Bình Luận (0)
Comment