Lục Thánh tắt trang web, lẩm bẩm nói: "Võ giả có đẳng cấp khác nhau sẽ có quyền hạn khác nhau. Quyền hạn càng cao sẽ có khả năng tiếp xúc đến đồ vật và giá trị nội dung cũng càng cao. Điểm quy tắc này không khác gì so với kho tài nguyên Hỏa Chủng kia.”
Hắn nắm giữ trí tuệ kết tinh của toàn bộ văn minh võ đạo nhân loại hơn một vạn năm sau, cho nên cái gọi là “gia đình võ giả” này đối với hắn mà nói thật đúng là không có tác dụng gì.
Trừ phi lúc cần thiết ở phía trên mua hàng hóa, nếu không bình thường Lục Thánh cần tra tư liệu hay hỏi vấn đề gì đó mà nếu như trong kho tài nguyên hỏa chủng tìm không thấy đáp án, như vậy cái “gia đình võ giả” này lại càng không có khả năng.
Lục Thánh đứng lên khỏi bàn máy tính, từ dưới giường kéo ra một cái rương gỗ nhỏ dài tầm một thước vuông.
Trong cái rương này chứa một ít hồi ức của Lục Thánh, như đồ chơi của hắn khi còn bé chơi, thư tình bạn học nữ tặng cho hắn, ảnh cũ,…
Bây giờ nó được Lục Thánh dùng để chứa thuốc.
Sau khi hắn mở rương ra, bên trong xếp chỉnh tề mười hai ống nghiệm thủy tinh, trong đó có mười một ống đã trống không.
Lục Thánh lấy ra một ống dược tề cuối cùng.
Dược dịch màu xanh nhạt dưới ánh đèn tựa như Phỉ Thúy lưu động.
Lục Thánh rút nút chai ra, uống một hơi cạn sạch dược dịch trong chai.
"Chai cuối cùng."
Lục Thánh cảm thụ được trong cơ thể dần dần bắt đầu có một dòng nhiệt lưu. Hắn yên lặng vận chuyển 《 hằng tinh luyện thể thuật 》.
“Ta phải điều chế thêm một lô thuốc bổ khác.”
Tiêu Ngọc Hà cho Lục Thánh một trăm vạn khối tiền thưởng, mỗi tháng hắn còn có trợ cấp võ giả, lại có võ quán Hồng Xuyên bên kia chuyển tới "phí mượn tên", cho nên hắn tạm thời đã không cần vì tiền mua thuốc bổ mà khổ tâm.
Cho dù là thiết bị chuyên điều chế dược phẩm thì hắn cũng có thể mua nổi.
...
"Như thế nào ngươi lại đột nhiên muốn chạy tới Thành phố Thụ Hải vậy? Thành phố Thụ Hải còn không có lớn bằng Thành phố Bạch Hà chúng ta mà, có thứ gì ngươi cần phải đi tới đó để mua sao?" Trịnh Ngọc Phân vừa thu dọn đồ đạc cho Lục Thánh vừa nói liên miên.
Lục Đại Hải tươi cười ngồi trên sô pha nhìn con trai kiêu ngạo nhất của mình, nói: "Chà chà, trẻ nhỏ trưởng thành làm việc có kế hoạch của riêng mình, ngươi quản nó nhiều như vậy làm gì, cứ để cho nó tự do đi.”
Trịnh Ngọc Phân gật đầu, nói: "Đi ra ngoài vài ngày cũng tốt, những phải tránh đầu sóng ngọn gió đó."
Mấy ngày nay, cả nhà Lục Thánh nghiễm nhiên đã trở thành "Gia đình ngôi sao" của toàn bộ tiểu khu. Mỗi ngày có không biết có bao nhiêu người tới cửa bái phỏng và đi qua đi lại. Đi trên đường cũng sẽ bị người giữ chặt, khen ngợi, lĩnh giáo.
Ngay từ đầu Lục Đại Hải cùng Trịnh Ngọc Phân còn rất hưởng thụ, về sau cũng không chịu nổi phiền toái này. Trịnh Ngọc Phân hiện tại thậm chí ngay cả ra ngoài mua thức ăn cũng không dám.
Lục Khinh Hòa cũng không kém bao nhiêu. Nàng vừa vào trường học là đã bị bạn học bao vây, toàn bộ trường học đều biết ca ca của nàng là đại danh đỉnh đỉnh võ đạo thiên tài Lục Thánh.
Hiện tại mỗi ngày Lục Khinh Hòa đều nhận được lời mời hỗ trợ tìm Lục Thánh ký tên, hẹn Lục Thánh ăn cơm, thư tình đưa cho Lục Thánh,… Có thể nói là nhét đầy một ngăn kéo. Còn tin nhắn điện thoại di động thì đã là 999+.
Thậm chí vào ngày hôm qua, Dương Diên học tỷ cũng bắt đầu cố ý vô tình hỏi thăm ca ca Lục Thánh của nàng.
Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?
Lục Khinh Hòa ngồi trước bàn ăn hung hăng cắn một miếng bánh mì trên tay, thần sắc vô cùng bi ai.
Chỉ mới vài ngày mà vị ca ca mỗi ngày chỉ biết trốn học đi ngủ của nàng liền biến thành võ đạo thiên tài, là ngôi sao của toàn thành phố.
Còn nàng từ nhỏ đều được khen là muội muội thiên tài, "Con nhà người ta" thì ngược lại trở thành tiểu đáng thương không ai hỏi thăm.
Người nhà của nàng còn như thế thì miễn bàn đến đương sự Lục Thánh.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Lục Thánh chuẩn bị đi ra ngoài vào hôm nay.
“Được rồi, ta chuẩn bị đi đây, trễ nữa sẽ không kịp lên xe.” Lục Thánh kéo khóa hành lý rồi nói với Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân: "Chaa mẹ, sau khi ta làm xong việc ở thành phố Thụ Hải thì cũng sẽ không về nữa mà trực tiếp tham gia trại huấn luyện thiên tài tại tỉnh Đông Ninh. Hội trưởng Tiêu đã nói nghi thức nhập trại sẽ bắt đầu vào hai ngày nữa, nếu ta trở về thì sợ không kịp.”
“Tham gia trại huấn luyện đó mất bao lâu?”
"Khoảng vài tháng. Ta cũng không rõ lắm. Thời gian vào trại huấn luyện dài ngắn là bất định, có đôi khi dài và có đôi khi ngắn. Tiêu Ngọc Hà nói rằng trại huấn luyện thiên tài có một lần dài nhất liền nửa năm cũng có.”
“Vậy một mình ngươi ở bên ngoài phải cẩn thận, chú ý ấm lạnh. Tiền trên người còn đủ không? Có muốn mang thêm mấy bộ quần áo nữa chăng?”
Vẻ mặt Trịnh Ngọc Phân lo lắng, không ngừng lải nhải.
Lại chậm trễ vài phút thì Lục Thánh liền thuận lợi đi ra ngoài.
Trước khi đi hắn nhìn thấy Lục Khinh Hòa ngồi ở bên bàn rầu rĩ ăn điểm tâm mà nhịn không được đi tới dùng sức xoa đầu của nàng.
“Ta đi đây. Ngươi ở nhà nhớ phải nghe lời chaa mẹ, chăm chỉ tu hành, ít gây chuyện đấy.”
Thật bất ngờ là lần này Lục Khinh Hòa lại không tranh luận với hắn mà nhẹ nhàng "dạ" một tiếng.
...