Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 54 - Chương 54 - Dã Hồ Sơn

Chương 54 - Dã Hồ Sơn
Chương 54 - Dã Hồ Sơn

Tại Dã Hồ Sơn của Thành phố Thụ Hải.

Trong núi rừng xanh um tươi tốt, hai bóng người đang gian nan leo lên.

Đó là một đôi tình nhân trẻ tuổi, trên người mặc quần áo leo núi, bộ dáng chật vật thở hồng hộc.

“Hướng dẫn viên du lịch đều nói nơi này rất khó đi, ngay cả võ giả cấp 1 chính thức cũng không nhất định có thể đi lên, vậy mà ngươi nhất quyết phải đi."

“Bây giờ thì tốt rồi, đều leo không nổi nữa. Ta chúng ta đến khi trời tối mà chúng ta cũng không tới được đỉnh núi đâu!"

Nữ sinh trong cặp tình nhân dừng bước, vươn tay vịn vào một thân cây, bắt đầu oán giận bạn trai của mình.

Nam sinh xấu hổ gãi gãi đầu, giải thích: "Ta nghĩ hai chúng ta đều là võ giả cấp một chính thức nên mới thử xem sao, ai ngờ nó lại khó khăn như vậy. Nhưng hẳn là cũng sắp tới đỉnh núi rồi, kiên trì một chút đi bảo bối.”

Nữ sinh lắc đầu, nói: "Ta mặc kệ, dù sao ta cũng đi không nổi nữa. Hoặc là ngươi cõng ta đi lên, bằng không ta không đi đâu hết."

"Đừng nháo sự, ngươi có giá trị hp còn cao hơn so với ta, vậy mà lại để cho ta cõng ngươi sao?"

"Ai nháo sự với ngươi chứ, ngươi không cõng ta thật à?"

“Không cõng.”

Mắt thấy cuộc đối thoại này sẽ từ từ biến thành một cuộc cãi nhau, nam sinh giống như là đột nhiên nhìn thấy cái gì đó mà thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc, chỉ vào phía dưới nói với nữ sinh: "Ngươi mau nhìn người kia!"

“Ngươi đừng có chuyển đề tài.” Nữ sinh ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn nhìn theo hướng nam sinh chỉ.

Chỉ thấy ở dưới bọn họ có một đạo nhân ảnh đang hướng bọn họ tới gần. Bóng người này có tốc độ nhanh đến dọa người.

Bọn họ ước chừng mình tốn gần một giờ mới đi tới nơi này, nhưng lấy mắt thường cũng có thể thấy được người kia đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với bọn họ.

Nơi người kia đi qua thì lá cây cỏ rác rối rít tách ra hai bên, trông giống như một làn sóng màu xanh sẫm đang nhanh chóng vọt về phía bọn họ vậy.

Hít!!!

Nữ sinh hít sâu một hơi, thần sắc chấn động.

Tốc độ này quá nhanh, hơn nữa chúng ta một đường bò lên nơi này có biết bao khó khăn, chúng ta là hai cái võ giả cấp 1 mà bò đến đây đều nhanh không còn khí lực."

“Hắn bây giờ vẫn còn có thể bảo trì tốc độ nhanh như vậy thì khí huyết nồng đậm đến mức dọa người, nếu là võ giả cấp 4 đều có thể!"

Nam sinh cũng trọng điểm gật đầu. Hai người đều là võ giả cấp 1 chính thức cho nên nhãn lực vẫn phải có.

Tuy rằng bởi vì đường núi dốc đứng, từ trên nhìn xuống bị túi leo núi khổng lồ trên lưng che chắn, do đó hai người cũng không thể thấy rõ tướng mạo của bóng người kia.

Nhưng có một điều chắc chắn đây tất nhiên là một vị tiền bối có tu vị võ đạo vượt xa bọn họ, thực lực phải từ cấp ba đến cấp bốn.

Theo bóng người không ngừng tiếp cận, trên mặt hai người cũng lộ ra vẻ kính sợ. Bọn họ rất ăn ý mà hướng hai bên đi vài bước để nhường ra một con đường cho người kia.

Rốt cục bóng người cũng tới gần hai người. Trong nháy mắt đối phương cùng hai người sát vai mà qua.

Hai người mở to con mắt, giống như là nhìn thấy điều gì đó cực kỳ không thể tưởng tượng nổi mà vô cùng khiếp sợ.

Vèo!!!

Người kia lưng đeo túi leo núi nhanh chóng chạy qua bên cạnh hai người, trong nháy mắt đã nhanh chóng đi xa.

“Vãi cả lồng!” Nam sinh nhịn không được mà nói tục, hắn quay đầu nhìn bạn gái của mình hỏi: “Ta không nhìn lầm chứ?”

Vẻ mặt của hắn có chút mơ hồ.

Nữ sinh cũng há to miệng, vẻ mặt sững sờ, hiển nhiên nàng còn chưa từ trong rung động thật lớn phục hồi lại tinh thần.

Vừa rồi người kia sát vai bọn họ mà qua. Bọn họ đã nhận định đó là một vị tiền bối võ đạo, nhưng dĩ nhiên lại là một thiếu niên có tướng mạo vô cùng trẻ tuổi.

Nhìn qua hắn nhiều nhất chỉ có mười bảy mười tám tuổi, ngay cả lông tơ trên môi đều không có triệt để cạo sạch sẽ!

“Trẻ như vậy mà đã là vỏ giả cấp ba sao? Thậm chí có thể là võ giả cấp bốn!” Nam sinh có chút hoài nghi nhân sinh, nói.

Hắn nghĩ đến chính mình một đường bò lên đến nổi thắt lưng mỏi nhức, hắn cảm giác chính mình mười mấy năm tu hành võ đạo đều tu hành quá cẩu thả.

...

"Phù... phù... phù..."

Lục Thánh lướt qua một đôi tình nhân, nhanh chóng phóng lên đỉnh núi.

Ngực của hắn phập phồng lên xuống rất có tiết tấu, mỗi một lần hô hấp thì khoảng cách đều vượt xa người thường.

Bước chân của hắn nhanh như đạn pháo. Mỗi một bước bước ra đều có thể đạt tới khoảng cách bảy tám mét, dẫn đến tốc độ cực nhanh.

"Không nghĩ tới phát lực hằng tinh còn có thể dùng ở trên thân pháp, hơn nữa ta đã hấp thu qua đại lượng ký ức mộng cảnh cho nên ta ở trên thân pháp có tạo nghệ cũng đạt tới bình cảnh kỳ, tốc độ so với võ giả cấp 2 bình thường nhanh hơn ít nhất năm lần!"

"Còn có tự nhiên hô hấp pháp giả trì nữa. Ta bây giờ mới biết được tự nhiên hô hấp pháp có thể dùng như vậy."

Mấy ngày nay giá trị hp của Lục Thánh mặc dù lại có tăng trưởng, nhưng còn xa mới có thể đạt tới trình độ võ giả cấp 3.

Hắn có thể một đường bảo trì tốc độ này và kiên trì đến bây giờ hoàn toàn là do công lao của tự nhiên hô hấp pháp.

Đây là hô hấp pháp chí cao được khen là mạnh nhất của tương lai một vạn năm tại thế giới võ đạo.

Khi thể lực của Lục Thánh đạt tới cực hạn, hắn rốt cục phát ra hào quang không gì sánh kịp.

Lục Thánh mỗi lần hô hấp thì phảng phất như có thể từ bên trong không khí hấp thu được một ít năng lượng. Những năng lượng này bổ sung thật lớn cho thể lực mà hắn tiêu hao hết.

Thân thể Lục Thánh dưới sự thúc đẩy của tự nhiên hô hấp pháp mà liên tục không ngừng xuất hiện lực lượng mới.

Mỗi khi hắn cảm giác mình sắp kiên trì không được thì tự nhiên hô hấp pháp luôn có thể ở trong cơ bắp của hắn ép ra động lực mới.

Lục Thánh biết rõ đây là biểu hiện của sự đột phá cực hạn thân thể.

Ầm!!!

Hai chân Lục Thánh nặng nề rơi trên một cái bình đài. Hắn đã leo tới đỉnh của Dã Hồ Sơn.

Lúc này toàn thân Lục Thánh bốc lên hơi nước, cả người hắn tản mát ra nhiệt độ cao vượt xa người thường.

Lục Thánh dường như có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong huyết quản của mình.

Bình Luận (0)
Comment