Chương 533: Sát Sinh Đạo
Chương 533: Sát Sinh ĐạoChương 533: Sát Sinh Đạo
"Cố Huyền, anh trai ngươi chết rồi!"
Động tác của thiếu niên đang luyện đao đột nhiên dừng lại, nhìn người tới báo tin.
Người tới đưa ra một thanh đao gãy, nói tiếp: "Là Diệt Thế Giáo trả thù, hình như là bọn hắn hướng về ngươi mà tới, anh trai ngươi đã thay ngươi ngăn cản bọn hắn."
"Hắn đã giết mười ba tên cấp sáu, đáng tiếc là hắn đã chết, thi thể hắn đưa về không được, chỉ còn lại thanh đao gãy này. Những gì bọn hắn nói là không thể tin được."
"Aiii..."
Người tới buông xuống thanh đao gãy loang lổ vết máu, sau đó lắc đầu rời đi. Phía sau hắn là thiếu niên đã thất hồn lạc phách ngã xuống đất.
Trong đầu thiếu niên có mấy câu nói đang không ngừng vang vọng.
"Ta có con gái, xin ngươi đừng giết ta..."
"Nếu ngươi không giết người khác thì người khác sẽ giết ngươi! Nhớ chưa?"
"Bọn hắn là hướng về ngươi mà tới, anh trai ngươi đã thay ngươi ngăn cản bọn hắn."...
Trên chiến trường, một bóng người tung hoành vô địch, đao quang như thác nước, từng con dị thú ngã xuống.
Đám người nhìn xem bóng người kia mà nghị luận.
"Bốn mươi tuổi thành tựu cấp chín, vị Cố Huyền này cũng có thể tính là thiên tài rất xuất sắc ở bên trong toàn bộ giới võ đạo!"
"Ta nghe nói Nguyện Luân Đao Phái, Đoạn Ý Phong đại nhân đã nhìn trúng hắn, ít ngày nữa ngài ấy sẽ thu hắn tiến nhập môn hạ."
"Đao của hắn quá độc ác, giết dị thú như cắt cỏ!"
"Hắn giết người cũng tàn nhẫn như vậy, mấy năm nay đồ đệ của Diệt Thế Giáo chết trong tay hắn không có một vạn cũng có tám ngàn."
"Hắn hung ác thật!"...
"Cố Huyền, Đoạn đại nhân đã xem qua đao đạo của ngươi, ngài ấy nói đao đạo của ngươi có phong mang quá thịnh, sát tính quá nặng, cho nên ngài ấy trước tiên sẽ truyền cho ngươi Nguyện Luân đao pháp, chờ khi nào ngươi mài sạch sát tính trên đao thì ngài ấy mới bằng lòng gặp ngươi." Người tới thông báo mấy câu rồi ném ra một ổ cứng USB xuống đất, sau đó liền xoay người rời đi.
Nam thanh niên mang vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi nhặt lên ổ cứng USB trên mặt đất, khuôn mặt không chút thay đổi, im lặng không nói một lời.....
"Cố Huyền, mười năm trôi qua mà sát tính của ngươi chẳng những không giảm mà còn tăng là sao?"
"Đoạn đại nhân sẽ không gặp ngươi đâu, ngươi đợi thêm mười năm nữa đi."...
"Cố Huyền, ngươi lại đợi thêm mười năm nữa!"...
"Cố Huyền..."...
Lần cuối cùng người tới xuất hiện thì trên mặt mang theo sự thất vọng nồng đậm, nói: "Ngươi đã đi lệch đường, vì ngươi tu luyện chính là võ kỹ sát nhân chứ không phải võ đạo."
"Cố Huyền, Đoạn đại nhân cả đời này cũng sẽ không gặp ngươi nữa. Ngày sau chớ nói với người khác ngươi là truyền nhân của Nguyện Luân Đao Phái."
Cho đến khi người tới đi xa, nam thanh niên vẫn lặng lẽ cúi đầu lau chùi thanh đao mà chưa từng ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn xem thanh đao rỉ sét loang lổ trong tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta đã đi lệch đường sao?"
"Đi lệch thì đi lệch! Võ đạo chính là võ kỹ sát nhân, ca ca dạy ta điều này ta vẫn luôn nhớ kỹ."... ]
Ẩm!!
Lục Thánh từ trong dòng nước lũ khổng lồ hồi phục tinh thần lại.
Hắn mở mắt ra, trong mắt hắn hiện lên vẻ chấn động thật sâu.
Ký ức võ đạo cả đời của một Võ Thánh đã đủ khổng lồ, chớ nói chỉ là ký ức này còn thuần túy hơn cả Triệu Lãnh Tuyền.
Ngoại trừ mấy hình ảnh ít ỏi, thứ Lục Thánh tiếp xúc đến cơ hồ đều là tu luyện, chiến đấu, tu luyện, chiến đấu.
Mà tất cả hình ảnh chiến đấu đều là giết chóc, sát ý lạnh như băng cơ hồ thấm vào trong cốt tủy của Lục Thánh.
"Ta từng cho rằng mình trấn thủ chiến tuyến chín ngày đã tích lũy sát ý phi thường đáng sợ. Nhưng so với vị Võ Thánh này quả thực ngay cả câu muối bỏ biển cũng không đủ để diễn tả."
"Cố Huyền thật sự quá cực đoan, hắn hoàn toàn là lấy sát ý nhập đạo, "Số người mà Cố Huyền đã giết qua có lẽ còn nhiều hơn số người mà ta đã gặp qua. Số dị thú hắn giết qua càng là lấy trăm triệu để tính toán."
"Sinh mệnh ở trong mắt Cố Huyền cơ hồ đã không khác gì cỏ rác."
"Tuy nhiên tên này cũng thật sự là không chịu nổi, sát ý của hắn lớn như thế mà đến cuối cùng vẫn còn có thể duy trì tư duy bình thường. Nếu như đổi lại là người khác thì chỉ sợ đã sớm triệt để biến thành một cỗ máy giết chóc, sẽ bị lún sâu bên trong ý thức thô bạo hỗn loạn."
"Mà cuộc đời của Cố Huyền cũng rất bi kịch. Hắn thân là Võ Thánh cấp 9, sống gần trăm năm nhưng trong trí nhớ của hắn cơ hồ đều là màu xám"
"Cố Huyền như bị vận mệnh trêu đùa, vận rủi giống như là sương mù bao phủ cả đời hắn."
Lục Thánh hấp thu trí nhớ của Cố Huyền nên đã biết được, lúc trước giao thủ thực lực của Cố Huyền còn không phát huy được một phần ngàn thực lực chân chính."
"Sát Sinh đạo ở trong rất nhiều võ đạo vốn là loại đạo có chiến lực thái quá, mà Cố Huyền còn là thiên tài, lại nhận được truyền thừa của Nguyện Luân Đao Phái, hắn còn dừng lại ở cấp chín lâu như vậy, cho nên có trời mới biết thực lực chân chính của hắn rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ. Chỉ sợ ngay cả cường giả cấp mười bình thường cũng chưa chắc có thể sống sót dưới đao của hắn."
"May mà ta đã không để cho hắn sử dụng sát chiêu cuối cùng kia."
Lục Thánh cảm thấy mình may mắn, cũng cảm thấy nghĩ mà sợ.
Cố Huyền đã rèn luyện sát ý đến cực hạn, thu phát tự nhiên, do đó tại thời khắc cuối cùng của trận chiến với Lục Thánh hắn cũng không lộ ra một chút nào.
Kẻ có sát ý mà không để lộ ra sát ý mới là kẻ đáng sợ nhất!