Chương 532: Tàn Nhẫn
Chương 532: Tàn NhẫnChương 532: Tàn Nhẫn
[ Không khí ẩm ướt, bóng tối, bẩn thỉu, mùi hôi thối.
Mưa dầm liên miên, khu phố hỗn loạn, trong cống nước thối mỗi ngày đều có thi thể nổi lên.
Một thân hình nhỏ gầy xuyên qua màn mưa, nhanh chóng chạy vào một cái ổ nhỏ do đường ống bỏ hoang dựng lên.
"Ca! Ta về rồi!"
Dưới tấm đệm dơ bẩn cũ kỹ, một đạo thân ảnh thiếu niên nhỏ gầy hiện ra, trên khuôn mặt gầy gò vàng như sáp của hắn tràn ngập vẻ kinh hỉ.
Toàn thân hắn đều bị nước mưa làm ướt, đôi môi trắng bệch, thân thể bởi vì rét lạnh mà khẽ run rẩy. Hắn từ trong ngực móc ra một cái ống thủy tỉnh to bằng nắm tay dài một thước, trong ống đựng gần nửa ống dung dịch vẩn đục màu trắng.
Hắn đưa cho cậu bé gầy khô trước mặt, thúc giục: "Mau ăn đi!"
Cậu bé nhìn thiếu niên đưa tới ống thủy tỉnh, chớp chớp mắt, vừa mừng vừa sợ hỏi: "Ca, đây là thuốc dinh dưỡng sao?"
Trên mặt thiếu niên có lệ khí hiện lên, oán hận nói: "Hôm nay ta đi tới xe rác, ta lật nửa ngày vốn có hai ống, đáng tiếc đã bị một thằng nhãi con cướp của đám Tiểu Đao Bang cướp đi một ống. Lão tử sớm muộn gì cũng cho bọn hắn phun ra những thứ đã ăn của chúng ta!"
"Ca, người của Tiểu Đao Bang cũng không dễ chọc, ngươi đừng cùng bọn họ tranh đấu làm gì..." Cậu bé uống từng ngụm dịch dinh dưỡng vẩn đục, lo lắng khuyên nhủ.
Ánh mắt thiếu niên lại lạnh như băng, nói: "Nếu chúng ta không tranh đấu với bọn hắn thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chết đói. Tranh đấu với bọn hắn chúng ta có lẽ còn có con đường sống."
"Ca, vậy ngươi nhất định phải cẩn thận." Cậu bé ngoan ngoãấn đưa dịch dinh dưỡng còn lại tới trước mặt thiếu niên, nói: "Ca, ta ăn no rồi, còn lại cho ngươi đó."
Trong ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên hiện lên một tia ấm áp, sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé rồi tiếp nhận dịch dinh dưỡng uống một hơi cạn sạch.
Hắn dùng tay áo ướt sũng lau miệng, đưa mắt nhìn xem mưa to ào ào bên ngoài, thần thái cao ngạo như sói, nói: "Tiểu Huyền Nhi, ngươi yên tâm đi, sớm muộn gì ca ca cũng đưa ngươi vào trong căn cứ để học võ, từ đó trở nên nổi bâtI" "Sẽ có một ngày..."...
Trên đất hoang, một đám thiếu niên sắc mặt trắng bệch chậm rãi lui về phía sau, sau đó bọn hắn xoay người nhanh chóng chạy trốn.
"Điên rồi! Tiểu tử này điên rồi!"
"Chạy mau! Đừng nên liều mạng với loại người không muốn sống như hắn!"
Có mấy đạo nhân ảnh nằm thẳng cẳng trên mặt đất, máu tươi chảy ra chung quanh.
"Gai
Một đạo thân ảnh nhỏ gầy từ trong bụi cỏ bên cạnh chui ra, mang theo tiếng khóc nức nở, mãnh liệt nhào tới trên người một người nằm trong đó gào khóc.
"Đừng khóc..."
Người này gian nan bò dậy, khuôn mặt bởi vì mất máu quá nhiều mà vô cùng tái nhợt, cả người hắn đều là máu tươi cùng vết thương.
"Ta còn chưa có chết."
"Cạt"
Cậu bé mừng quá mà khóc, gắt gao ôm lấy thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên cũng ôm lấy cậu bé, ánh mắt hắn tàn nhẫn nhìn xem mấy thi thể bên người, gần từng chữ nói ra: "Tiểu Huyền Nhi, ngươi thấy gì chưa? Muốn người khác sợ chúng ta và để có thể sống sót thì ngươi phải đủ tàn nhẫn."
"Ngươi hãy nhớ kỹ, về sau tập võ phải tu luyện võ kỹ chuyên môn giết người. Nếu ngươi không giết người khác thì người khác sẽ giết ngươi."
"Nhớ kỹ chưa?"
"Ta nhớ rồi, ca."
"Tính mệnh của hai tiểu tử các ngươi thật là cứng rắn! Vậy mà có thể sống lâu như vậy ở bãi rác trong vùng hoang dã này! Từ nay về sau các ngươi liền theo ta đi!" Lúc này một nam nhân cao lớn có thân hình khôi ngô như núi, cơ bắp vạm vỡ đứng trước mặt hai anh em, vừa cười vừa nói.
Hai anh em lập tức mừng rỡ như điên.
Thiếu niên ôm lấy cậu bé, cười ha hả nói: "Thấy chưa, Tiểu Huyền Nhị, ca ca đã nói là sẽ dẫn ngươi vào căn cứ và sẽ cho ngươi có cơ hội học võ mài Ca ca đã nói thì ca ca sẽ làm được!"
Cậu bé ngẩng đầu, thần sắc kích động, dùng sức gật đầu, khuôn mặt "Làm ơn đừng giết ta, ta còn có con gái năm nay mới 5 tuổi..."
"Ngươi không tin sao? Ta có ảnh, để ta cho ngươi xem..."
Một nam nhân đang quỳ trên mặt đất, tâm tình kích động từ trong túi lấy ra một cái đồng hồ điện tử, trên đồng hồ điện tử chiếu ra hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ đang rúc vào nhau.
Thiếu niên cầm dao so sánh khuôn mặt nam nhân trong ảnh, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt đáng yêu của cô bé trong ảnh rồi rốt cục buông lỏng.
"Ngươi đi đi!"
"Cảm ơn... Cảm ơn!"
Sau đó thiếu niên xoay người rời đi, nam nhân quỳ trên mặt đất cảm động đến rơi nước mắt, nhưng trong mắt hắn lại ẩn ẩn lộ ra hung quang.
Vừa đi ra khỏi tầng hầm âm u, thiếu niên nhìn thấy một nam thanh niên đang đứng hút thuốc dưới bóng râm bên tường.
"Giết sạch sẽ chưa?" Nam thanh niên dụi tắt thuốc lá, dò hỏi thiếu niên.
Thiếu niên gật đầu.
Nam thanh niên lộ ra vẻ vui mừng, vỗ vỗ bả vai thiếu niên, thuận miệng nói: "Những người này đều là đồ đệ của mạt thế tà giáo đã mất đi nhân tính, không đáng để thương hại."
"Vẫn là câu nói kia, nếu ngươi không giết người khác thì người khác sẽ giết ngươi."
"Bất kể là luyện võ hay là làm người thì ngươi đều phải tàn nhẫn."
"Ta biết rồi, ca..."
Thiếu niên không kiên nhẫn hất cánh tay nam thanh niên ra, sau đó bước nhanh về phía ánh mặt trời.
Nam thanh niên đứng ở phía sau bất đắc dĩ lắc đầu. ...