Chương 556: Đông Tình Tuyết Bị Tán Tỉnh
Chương 556: Đông Tình Tuyết Bị Tán TỉnhChương 556: Đông Tình Tuyết Bị Tán Tỉnh
Đợi đến khi xe của Vương Diệp chạy xa, Lý Điệp mới xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này lại có người gọi tên của nàng.
"Lý Điệp!"
Lý Điệp quay đầu lại, nàng nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc quân trang, ánh mắt híp lại đi ra từ góc tường trang viên.
"Ngươi là ai?" Lý Điệp nhìn hắn, mặt không chút thay đổi hỏi.
Nam nhân trung niên mặc quân trang cười cười, nhỏ giọng nói: "Ta là lão chiến hữu của cha mẹ ngươi, khi còn bé ta còn ôm qua ngươi đó."
Đôi mắt Lý Điệp chớp động, theo bản năng nhìn vào trong trang viên.
Nàng vừa lúc nhìn thấy thân ảnh Lục Thánh lướt qua phòng tu luyện võ đạo trên lầu hai.
Lý Điệp hơi do dự rồi cuối cùng gật đầu.
"Được."...
"Không tệ!"
Lục Thánh vung tay ra, Xích Tinh Long Văn Thương như pháo hoa nở rộ trong không khí, trên mặt hắn lộ ra vẻ hài lòng.
"Dùng mật kim chế tạo ra vũ khí lạnh quả nhiên khác biệt rất lớn so với dùng mật ngân chế tạo ra vũ khí lạnh. Có trường thương cấp 7 nơi tay, chiến lực của ta có thể gia tăng ít nhất ba thành trở lên."
Gia tăng 30 % chiến lực hiện tại của Lục Thánh chính là một con số rất đáng sợ.
"Ta có chút chờ mong Nguyện Luân Đao!"
Lục Thánh đã gửi bản vẽ Nguyện Luân Đao cho Vương Diệp.
Chế tạo Nguyện Luân Đao phức tạp hơn Xích Tỉnh Long Văn Thương rất nhiều, cho nên thời gian chờ đợi sẽ dài hơn một chút.
"Phỏng chừng là ta sẽ không chờ quá một tháng. Có Nguyện Luân Đao ta sẽ không đến mức mỗi lần đều làm cho hai tay dính máu, tẩy rửa quá phiền toái."
Tuy rằng Hằng tỉnh bất diệt thể giúp cho Lúc Thánh có võ thân cường hoành, phối hợp sát sinh đạo thân thể hắn không kém gì vũ khí lạnh cấp 7.
Nhưng hắn cũng không thể luôn lấy chưởng thay đao được, vì như vậy ó vẻ quá huna tàn. rất tẩn hai nhang đâ. Lục Thánh sau khi quen thuộc Xích Tinh Long Văn Thương mới thì liền xuống lầu ăn cơm.
Lúc ăn cơm hắn cũng một tay cầm thương mới với mục đích là mau chóng bồi dưỡng ra cảm giác quen thuộc.
Lý Điệp đứng hầu ở bên cạnh, chờ Lục Thánh ăn gần xong nàng mới cẩn thận tiến lại gần, mở miệng nói: "Đại nhân, buổi chiều ta muốn xin nghỉ hai tiếng đồng hồ để ra ngoài một chút."
Lục Thánh cầm lấy khăn lau miệng, thuận miệng dò hỏi: "Có việc gì à?"
Lý Điệp là con của liệt sĩ quân bộ, cho nên nàng không có thân thích hay bằng hữu, bình thường đều ở trong trang viên, gần như không ra khỏi cửa.
Nàng xin nghỉ phép xem như rất hiếm có, Lục Thánh cũng có chút tò mò hỏi thăm.
"Chiến hữu cũ của cha mẹ ta khi còn sống hẹn ta cùng ăn một bữa cơm."
uỒj2"
Lục Thánh giật mình, vừa rồi tinh thần lực của hắn cũng đã quét thấy Lý Điệp lúc nãy ở trước cửa trang viên cùng một quan quân trung niên nói chuyện với nhau.
"Vậy ngươi đi đi, có nhu cầu gì cứ nói thẳng, cũng không cần vội vã trở về. Đây kà một chuyến đi ra ngoài khó được của ngươi, chơi thêm một lát cũng không sao." Lục Thánh vẫn có chút đồng tình với Lý Điệp.
Cô gái này ngoài mềm trong cứng, nói chuyện làm việc đều rất nhu thuận khéo léo, làm cho lòng người sinh hảo cảm.
"Đa tạ đại nhân."
Lục Thánh bỗng nhiên nhớ tới một việc, nói: "Ngươi quay đầu lại thông báo cho nhà bếp một chút, hai ngày nữa ta có thể muốn mời bằng hữu tới nhà làm khách, để cho bọn họ đến lúc đó chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn."
"Vâng "
Lục Thánh vừa mới ăn cơm đã nghĩ đến lần trước cho Đông Tình Tuyết và Tần Thiệu Quân leo cây, trong lòng hắn vẫn còn băn khoăn.
Hắn muốn mời hai người đến nhà ăn một bữa đơn giản, vì tay nghề đầu bếp của trang viên này cũng tốt hơn nhiều so với nhà hàng bên ngoài.
Chỉ là muốn hẹn hai người này thì có chút phiền toái, Tần Thiệu Quân cũng không biết nàng đã hết tức giận hay chưa. ...
Tại quân khu phía Đông, Đông Tình Tuyết mặc một thân nhung trang, quân phục màu xanh đậm làm nổi bật lên da thịt trắng như tuyết của nàng.
Dây lưng màu đen khẽ siết làm lộ ra ngực thở eo thon rất sinh động. Đôi chân mang giày chiến hợp kim của nàng cũng vừa thẳng vừa dài.
Tỉ lệ dáng người của Đông Tình Tuyết gần như hoàn mỹ, hơn nữa ngũ quan tỉnh xảo, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng như núi xa tuyết trong, quả thực hấp dẫn không ít ánh mắt của quan quân liên tiếp nhìn nàng chăm chú.
Cho tới bây giờ Đông Tình Tuyết đã đuổi đi ít nhất bảy đợt người đến bắt chuyện, trong đó còn bao gồm hai vị tông sư.
Bây giờ đang có một nam nhân tướng mạo dương cương khoảng bốn mươi tuổi, dung mạo có chút anh tuấn đang bị mấy người mặc quân phục vây quanh, bước chân thong dong đi tới trước mặt Đông Tình Tuyết.
"Ngươi thuộc chiến khu và sư đoàn nào?"
Nam nhân anh tuấn mở miệng hỏi, bảy ngôi sao màu vàng trên vai hắn rạng rỡ sinh huy dưới ánh mặt trời.
Trên người hắn tràn ngập khí tràng thuộc về thượng vị giả cùng cường giả, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sự thong dong cùng tự tin khó có thể nói rõ.
Thượng tướng bảy sao ở khu Tướng Tỉnh tự nhiên là có vốn liếng này!
Đông Tình Tuyết làm ra quân lễ, bình tĩnh mở miệng nói: "Ta thuộc chiến khu phía Đông, sư đoàn 1182 của trung tướng Du Phi Dực."
Đôi mắt nam nhân anh tuấn chớp động, cười nói: "Du Phi Dực thì ta không biết, nhưng ta biết các ngươi. Buổi tối cùng ta ăn một bữa cơm nhé, ta cũng gọi Từ Huyền tới."
"Xin lỗi." Đông Tình Tuyết lắc đầu, không kiêu ngạo không nịnh nọt từ chối: "Ta đang đợi người, buổi tối ta đã có hẹn, chỉ sợ sẽ làm đại nhân thất vọng."
Nam nhân anh tuấn khẽ nhíu mày, dùng ngữ khí ra lệnh không thể cự tuyệt nói: "Đổi lịch không được sao?"
Đông Tình Tuyết lắc đầu nói: "Nếu thất ước thì đối phương sẽ rất tức giận."
Nam nhân anh tuấn cười lạnh, khí thế quanh thân hắn tản ra, ngay cả không khí cũng bị đè nén vài phần, nói: "Vậy để cho hắn cùng đi đi. Ta ngược lại cảm thấy rất hứng thú." một giọng nói bình thản vang lên sau lưng đám người.
"Vậy ta sẽ để cho ngươi tận mắt nhìn thấy."
Nam nhân anh tuấn mạnh mẽ xoay người lại, đồng tử của hắn hơi co rút lại.
Chỉ thấy một bàn tay thon dài trắng nõn đang chộp tới trước mặt hắn.