Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 557 - Chương 557: Đông Thắng Y Tới

Chương 557: Đông Thắng Y Tới Chương 557: Đông Thắng Y TớiChương 557: Đông Thắng Y Tới

Ẩm!!!

Khí thế thuộc về đại tông sư cao cấp bùng nổ không chút do dự. Khí huyết như biển, tỉnh khí bốc lên như khói báo động, xung quanh giống như hiện ra một vầng mặt trời nóng rực nho nhỏ.

Vài giây sau, vầng mặt trời này đã bị người dập tắt.

Nam nhân anh tuấn bị một cánh tay gắt gao bóp cổ, giống như bóp gà con nhấc lên lơ lửng.

Mấy vị tướng tỉnh tông sư vây quanh hắn đều đã sắc mặt trắng bệch, biểu tình hoảng sợ nhìn xem thân ảnh đột ngột xuất hiện trước mặt.

Đó là một nam thanh niên để tóc dài xõa vai, mặc một thân trang phục đơn giản.

Tướng mạo của hắn cũng không tính là anh tuấn, nhưng đôi mắt hắn lại rất sáng ngời, làm cho người ta đã gặp khó quên.

Dáng người của hắn cũng không cao lớn, trông có vẻ đơn bạc lúc vừa mới gặp mặt, nhưng hắn lại có thể bộc phát ra vĩ lực đáng sợ không gì sánh kịp.

"Ngươi muốn tán tỉnh em gái ta sao? Ha ha ha ha..." Nam thanh niên tóc dài nở nụ cười, nhìn nam nhân anh tuấn trong tay, dùng ngữ khí trêu đùa nói ra: "Vậy ngươi phải vượt qua cửa ải từ đại ca của nàng đã."

Nói xong hắn liền ném nam nhân anh tuấn ra xa như ném rác.

"Ngươi là ai?" Nam nhân anh tuấn ôm cổ mình đã phát xanh phát tím, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm nam thanh niên tóc dài, hỏi.

"Ta là ai à?" Nam thanh niên tóc dài lẩm bẩm tự hỏi một câu.

Sau đó hắn chậm rãi ngẩng đầu, giang hai tay ra, một cỗ khí tràng khổng lồ khó có thể nói rõ từ trên người hắn lao ra và không ngừng khuếch tán ra bốn phía.

Khí tràng của hắn giống như vô cùng vô tận, bao phủ toàn bộ sân bay, tiếng máy bay chiến đấu nổ vang xa xa cũng bị che dấu, âm thanh dần dần tiêu tan.

Tất cả mọi người ở đây đều bị kinh động đứng lên, đồng loạt nhìn sang bên này.

Thân thể nam thanh niên tóc dài bay lên, chân đạp hư không từng bước một đi lên trên cao bảy tám mét, sau đó hắn cúi đầu từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới.

Tư thế của hắn gống như vương giả trở về, gần từng chữ nói ra: "Ta muốn nói cho tất cả cao thủ tại quân khu phía đông biết, Đông Thắng Y ta đã tới rồi."...

Tại một quán bar yên tĩnh, âm nhạc du dương, Lục Thánh và Tần Thiệu Quân đang ngồi cạnh một cái bàn dài.

Trước mặt hai người phân biệt đặt một ly rượu mạnh màu hổ phách và đang nói chuyện phiếm.

"Đúng vậy, thật là không khéo." Tần Thiệu Quân uống một hơi cạn sạch ly rượu, quay đầu nói với bartender: "Phiền ngươi cho ta một chai nữa."

Nói xong, đưa tay chỉ chỉ Lục Thánh trước mặt.

Lục Thánh cũng không thèm để ý, nhíu mày hỏi: "Đông giáo quan có bằng hữu đến quân khu sao?"

"Không phải bằng hữu, mà là thân thích." Tần Thiệu Quân mở chai rượu vừa đưa tới, nói tiếng cám ơn với bartender, sau đó vui vẻ rót đầy cho mình.

"Là anh trai của cô ấy, anh trai cùng cha khác mẹ. Hắn tên là Đông Thắng Y."

"Anh trai! Đông Thắng Y!" Lục Thánh chớp chớp mắt nói."Đông Tình Tuyết còn có anh trai sao?

Nói đi cũng phải nói lại, hình như Lục Thánh chưa từng cẩn thận xem xét tư liệu cá nhân của Đông Tình Tuyết.

"Đúng vậy." Tần Thiệu Quân lại uống cạn một ly rượu, vẻ mặt thỏa mãn chép chép miệng, đáp: "Cái tên Đông Thắng Y này rất không tệ, hắn giống ngươi đều là thiên tài võ đạo cấp độ yêu nghiệt."

"Siêu Việt Võ Thánh trước bốn mươi tuổi thanh danh không lộ, sau bốn mươi tuổi mới bộc lộ tên tuổi."

Tần Thiệu Quân dừng một chút, nói tiếp: "Hắn lần này tới quân khu phía đông sợ là chuẩn bị nổi tiếng rồi."

"Truyền nhân Võ Thánh sao?" Lục Thánh gật đầu, nói: "Quả thật là không tệ."

Tần Thiệu Quân nhìn Lục Thánh, bĩu môi nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi ta không cảm thấy có bao nhiêu quan tâm."

"Có rõ ràng như vậy sao?" Lục Thánh sờ sờ gương mặt của mình, kinh ngạc hỏi. Tần Thiệu Quân nghiêm túc nói: "Aiii, ta biết ngươi tuổi còn trẻ mà chiến lực đã đạt tới 12 sao, thiên tư như rồng, thiếu niên đắc ý. Nhưng Lục Thánh, ta nói với ngươi ngàn vạn lần không nên khinh thường. Đông Thắng Y thật sự không phải nhân vật bình thường, truyền nhân Võ Thánh không có đơn giản như ngươi nghĩ đâu."

"Hơn nữa Đông Tình Tuyết còn có một vị anh trai khác tên là Đông Phá Thiên, hắn hiện đang ở quân khu trung tâm, đứng trên tướng tỉnh bảng của quân khu trung tâm."

"Tên này mới là kẻ đáng sợ bày ra ngoài mặt. Hắn có chiến lực 27 sao, ngươi nghĩ xem là khái niệm gì?"

"Đông Phá Thiên cũng là anh trai của Đông Tình Tuyết sao?" Lần này Lục Thánh thật sự có chút kinh ngạc, hỏi.

Hắn lúc trước ở trên báo chí quân khu đã thấy qua tin tức có liên quan tới người này, Đông Phá Thiên bị coi là tân đại tướng dự bị lớn nhất của diễn võ toàn quân khu lần này.

Lúc ấy Lục Thánh còn hơi lưu ý một chút, không nghĩ tới Đông Phá Thiên lại là anh trai cùng cha khác mẹ của Đông Tình Tuyết.

"Căng thẳng quá đi." Tần Thiệu Quân vỗ vỗ bả vai Lục Thánh, nói: "Nếu ngươi muốn tán tỉnh Đông Tình Tuyết thì ngươi nhất định phải vượt qua cửa ải hai trai của nàng. Con đường phía trước gập ghềnh, thiếu niên như ngươi phải bảo trọng thật tốt nhé."

"Ai nói ta muốn tán tỉnh Đông Tình Tuyết? Ngươi lầm rồi!" Lục Thánh nghiêm túc lắc đầu nói.

"Ngươi còn giả bộ với ta sao?" Tần Thiệu Quân kêu lên."Đông Tình Tuyết cũng đã thừa nhận với ta, ngươi là một đại nam nhân mà che che giấu giấu làm cái gì!"

Lục Thánh bưng ly rượu trước mặt lên chuẩn bị uống một ngụm, vừa nghe được những lời này của Tần Thiệu Quân thì tay hắn liền bóp nát ly rượu.

"Ngươi vừa mới nói cái gì? Đông Tình Tuyết thừa nhận với ngươi cái gì?" Lục Thánh đứng lên, nhìn thẳng Tần Thiệu Quân, đôi mắt sáng rực hỏi.
Bình Luận (0)
Comment