Chương 559: Bàn Điều Kiện
Chương 559: Bàn Điều KiệnChương 559: Bàn Điều Kiện
"Không chịu nổi một kích!" Đông Thắng Y vỗ nhẹ lên quần áo, nói.
Lúc này hắn đang đứng ở cửa một trang viên, lấy hắn làm trung tâm, một vệt dài giống như bị máy ủi đẩy ngang qua, bùn đất cuộn tròn trong trang viên mà đi.
Vệt dài kéo đi ước chừng hơn một trăm mét, dừng lại tại chỗ núi giả suối phun vỡ nát.
Một đạo nhân ảnh ngửa mặt nằm trong ao, một tay ôm ngực, mấy lần muốn đứng lên mà đều không thể thành công.
Đông Thắng Y xoay người bỏ đi, đám tướng tỉnh vây xem xung quanh nhao nhao tránh đường cho hắn, vô số ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn đang thản nhiên rời đi.
"Hắn quá mạnh mẽ." Cách trang viên mấy ngàn mét, tại một chỗ rẽ, Đông Tình Tuyết mang thần sắc phức tạp nhìn theo Đông Thắng Y chậm rãi đi đến, ánh mắt có chút động dung, nói.
"Đông Thắng Y sư huynh tiểm tu hai mươi năm, lần này ra ngoài hắn tất nhiên sẽ kinh diễm Thần Châu." Bên cạnh Đông Tình Tuyết, một thiếu nữ mặt mày như họa, cười hì hì nói.
Đông Tình Tuyết nhìn lại thiếu nữ, trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Lâm tiểu thư, lần này ngươi cùng nhị ca của ta đến quân khu phía Đông hẳn là có chuyện trọng yếu muốn làm phỉa không?"
"Đúng vậy."
Đôi mắt thiếu nữ trong suốt, giọng nói dễ nghe giống như chim bách linh, toàn thân nàng còn tỏa ra khí tức tươi mát thoát tục.
Nàng và Đông Tình Tuyết là hai mỹ nữ hoàn toàn khác nhau.
Nếu như nói Đông Tình Tuyết giống như tuyết mỏng trên núi, trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho người ta khó có thể tới gần, vậy thiếu nữ này chính là cơn gió đầu xuân.
"Ta đang làm một hạng mục có liên quan đến việc nghiên cứu gen dị thú, cần có số lượng lớn mẫu vật thí nghiệm, cho nên ta liền đi theo Đông Thắng Y sư huynh đến đây."
"Lại nói chuyện này còn phải nhờ Tình Tuyết tỷ tỷ giúp đỡ."
Thần sắc Đông Tình Tuyết khẽ động, đang muốn hỏi thêm thì lúc này Đông Thắng Y đã đi tới trước mặt các nàng.
"Thực lực tổng thể của quân khu phía đông quả thật hơi yếu một chút." Đông Thắng Y bình thản nói: "Tất cả đều là những kẻ không có chiến lực, không có kỹ năng thực chiến."
"Tôn Hoàn Vũ có ngoại lệ không?" Thiếu nữ tươi mát hỏi thăm.
"Đều giống nhau." Đông Thắng Y không sao cả khoát tay."Người mà ngay cả ba chiêu của ta cũng không tiếp được thì không xứng để ta nhớ kỹ tên của hắn."
Thiếu nữ nghe vậy liền mang vẻ mặt bất đắc dĩ.
"À đúng rồi, Tình Tuyết." Đông Thắng Y bỗng nhiên nhớ tới cái gì mà nói với Đông Tình Tuyết: "Vãn Vãn hẳn là đã nói với ngươi rồi, lần này chúng ta tới quân khu phía đông là để chuẩn bị đi xuống địa quật, do đó phải nhờ tỉnh thần niệm sư như ngươi hỗ trợ."
Lâm Vãn Văn chính là tên của thiếu nữ tươi mát này.
Một cái tên rất bình thường giống như một con thỏ trắng nho nhỏ, nhưng tên của cha nàng lại như sấm nổ bên tai mọi người tại Long Quốc, Lâm Chỉnh Nguyệt.
Lâm Vãn Vãn là con gái duy nhất Siêu Việt Võ Thánh, Lâm Chinh Nguyệt!
"Các ngươi chuẩn bị đi xuống địa quật nào? Xuống tầng bao nhiêu?" Đông Tình Tuyết suy nghĩ một chú, hỏi.
Đông Thắng Y nhìn thoáng qua Lâm Vãn Vấn, cười nói: "Tự nhiên là địa quật cấp SS rồi, càng đi xuống sâu thì càng tốt, bởi vì dị thú có thực lực càng mạnh thì gen của nó sẽ càng trân quý."
"Ngươi đừng xem thường nghiên cứu này, nếu như nó có thể thành công thì bố cục của toàn bộ giới võ đạo có khả năng sẽ phát sinh năng sẽ phát sinh cách mạng thay đổi mang tính cách mạng."
"Hiện tại cơ hội Võ Thánh của ta đã rơi vào trên người Văn Vẫn."
"Đông sư huynh, ngươi lại trêu chọc ta nữa rồi." Lâm Vấn Vãn lắc đầu nói.
Đông Tình Tuyết có chút giật mình, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu đề nghị: "Được, nhưng nhị ca phải đáp ứng ta một chuyện."
Đông Thắng Y mỉm cười nói: "Ngươi cứ tùy tiện ra điều kiện, cái gì ta cũng chấp nhận. Ngươi sắp đột phá tông sư rồi nên ta sẽ..."
"Không phải chuyện đó." Đông Tình Tuyết lắc đầu phủ định, rồi nàng nhìn về phía trang viên biệt thự xa xa, nói: "Có phải ngươi định đánh từng người một theo bảng xếp hạng của Tướng Tỉnh Bảng ở quân khu phía Đông không?" đều là các đối thủ không có tính khiêu chiến, nhưng ta cũng đã tới đây thì coi như làm nóng người đi. Mà ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Đông Tình Tuyết hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Vậy ngươi hãy bỏ qua chuyện này đi."
Trong đôi mắt Đông Thắng Y bắn ra tỉnh quang mãnh liệt, hắn lập tức suy tư như là đang tìm kiếm thông tin liên quan đến trí nhớ trong đầu.
Rất nhanh sau đó Đông Thắng Y đã tìm ra điều mình muốn.
Đông Thắng Y hai mắt tỏa sáng, hắn đưa tay ta nhưng không thể thấy hắn đã làm ra động tác gì, sau đó dây chuyền mật ngân trên cổ Đông Tình Tuyết đã nằm trong tay hắn.
"Thứ này chính là hắn tặng ngươi sao?" Đông Thắng Y biểu tình cười cợt, nhìn Đông Tình Tuyết thật sâu một cái, nói: "Rất thú vị, ý chí võ đạo của hắn rất thuần túy."
Đông Tình Tuyết mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn xem Đông Thắng Y, nói: "Trả lại cho ta ngay."
"Ngươi vẫn giữu tính tình thối tha này giống như khi còn bé, nửa điểm vui đùa cũng không chịu được." Đông Thắng Y tiện tay đem dây chuyền mật ngân ném lại cho Đông Tình Tuyết, cảm thán nói.
Thần sắc Đông Tình Tuyết lạnh như bang cầm lấy mặt dây chuyền, nghiêm túc đeo vào cổ mình, nói: "Trò đùa này không vui chút nào."
Ánh mắt Đông Thắng Y lại còn rơi vào mặt dây chuyền mật ngân ở cổ Đông Tình Tuyết, ngữ khí tùy ý nói: "Ngươi đã ra điều kiện thì ta tự nhiên sẽ theo ý ngươi mà bỏ qua cho hắn, nhưng chỉ là lần này thôi."
"Tại đại hội diễn võ toàn quân khu lần này, trước khi ta đi đánh năm đại quân khu, tiểu nam nhân mà ngươi nhìn trúng nhất định phải có thể tiếp được một chiêu của ta, như vậy ta mới có thể tác thành cho hắn với ngươi, cũng không nhúng tay vào chuyện giữa các ngươi nữa."
"Nếu không cho dù ngươi có coi trọng hắn hay ưa thích hắn cỡ nào thì cũng không được. Ngươi có hiểu không?"
Ngữ khí của Đông Thắng Y tuy bình thản nhưng lại mang theo một loại mệnh lệnh.
Đông Tình Tuyết chỉ im lặng không nói gì.