Chương 565: Chặn Đường
Chương 565: Chặn ĐườngChương 565: Chặn Đường
Ẩm!!!
Lại là Xích Tỉnh Long Văn Thương va chạm một cái, chấn rơi mảng lớn đá tảng cùng mật kim.
Sự phân bố của mỏ mật kim và mỏ mật ngân hơi khác nhau. Mỏ mật kim vô cùng thưa thớt, trong một tảng đá lớn chỉ xen lẫn một khối. Điều này dẫn đến tiến độ khai quật của Lục Thánh có chút chậm chạp.
Tế bào Bất Diệt ở giữa trán hắn không ngừng truyền đến từng trận tin tức khó hiểu, cộng thêm những con dị thú cấp bảy hoặc cấp tám cuồn cuộn không ngừng chạy tới khiến cho tâm tình Lục Thánh càng thêm lo lắng cùng phiền não.
Bành!!!
Một con dị thú có hình thể cao hơn mười mét, rõ ràng đã bước vào hàng ngũ cấp tám còn chưa tiếp cận đã bị tinh thần lực của Lục Thánh quét ngang, trực tiếp bị hắn ném vào bên trong vực sâu cách đó không xa.
Lục Thánh ngay từ đầu còn tiến hành chém giết đối với những con dị thú nghe động mà đến, nhưng về sau hắn đào móc mỏ mật kim ra càng ngày càng nhiều hòn tảng chiếm không gian càng lúc càng lớn, cho nên hắn dứt khoát sẽ không động thủ với dị thú nữa.
Đến bao nhiêu dị thú Lục Thánh đều ném chúng vào vực sâu cách đó mười mét, giúp hắn bớt việc không ít.
"Cũng không còn nhiều, đào thêm chút nữa."
Lục Thánh nhìn xem mật kim sắp chồng chất thành núi nhỏ trước mặt, trong lòng tính toán chênh lệch không nhiều lắm, có thể cân nhắc rời đi.
Tổng sản lượng khẳng định không nhiều bằng mật ngân lần trước, nhưng lần này hắn đến một mình không mang theo tiểu đội Hổ Hạt làm cu lỉ.
Tỉnh thần lực không thể mang theo quá nhiều đồ vật, bởi vì còn phải phân ra phần lớn dùng để tra xét.
Lục Thánh tính toán số mật kim trước mắt dùng để chế tạo một thanh Nguyện Luân Đao cũng đủ rồi, chờ lần sau lại đến lấy là được.
Chủ yếu là do tín hiệu khó hiểu từ Tế bào Bất Diệt truyền tới khiến cho hắn rất bất an. Giống như loại cảm giác trơ mắt nhìn bình hoa rơi xuống vỡ nát trước mắt làm trái tim đột nhiên co rút lại.
Một người quan trọng với hắn sắp gặp nguy hiểm chính là tín hiệu mà "Không đào nữa!"
Lục Thánh từ bỏ ý niệm đào móc mật kim, tỉnh thần lực cuốn lên mỏ mật kim trên mặt đất chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, mấy đạo nhân ảnh trước sau xuất hiện xung quanh hắn.
Người cầm đầu nhìn thấy từng khối mật kim ánh vàng rực rỡ lơ lửng chung quanh Lục Thánh mà đôi mắt sáng lên, ngay cả hô hấp cũng đều trở nên dồn dập vài phần.
"Mật kim! Thật nhiều mật kim!"
"Ta phát hiện ra một mỏ mật kim!"
Tiểu đội tướng tinh đột nhiên xuất hiện này có tổng cộng năm người.
Lúc này toàn bộ lực chú ý của bọn họ đều bị từng khối mật kim quanh thân Lục Thánh hấp dẫn, ánh mắt nóng rực.
Cảnh này khiến cho Lục Thánh nhớ tới đám chó hoang mèo hoang kiếp trước trên đường hắn mang đồ ăn về nhà.
Lục Thánh rất rõ ràng ý nghĩ trong lòng bọn họ, bình tĩnh nói: "Còn lại để cho các ngươi, tránh đường đi."
Hắn đang có tâm tình nôn nóng, vô tâm cùng những người này dây dưa, dứt khoát liền buông tha mỏ mật kim phía sau chưa đào xong, dù sao phần còn lại hắn cũng không mang đi được.
"Người anh em, ngươi nói đùa đấy à?"
Cầm đầu tiểu đội là một nam nhân trung niên có dáng người cân xứng, nhưng lại có khuôn mặt dài như ngựa tiến lên một bước, ánh mắt quét qua hắc vụ cuồn cuộn không ngừng chung quanh, cười ha hả nói: "Ngươi đào mỏ mật kim gây ra động tĩnh lớn như vậy sẽ đưa tới không biết bao nhiêu dị thú, vậy chúng ta làm sao có thể đào được phần còn lại. Tốt hơn là..."
Nam nhân đem ánh mắt đặt ở từng khối mật kim quanh thân Lục Thánh, trong mắt hắn hiện lên hàn quang nhè nhẹ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngươi đem số mật kim trong tay ngươi phân cho chúng ta một phần, như vật mọi người đều sẽ sớm có một khối đi ra ngoài."
Nam nhân mặt ngựa nói xong, mấy thành viên của tiểu đội đi theo phía sau hắn rất ăn ý mà tiến lên một bước, bày ra một cái hình quạt chặn lại đường về của Lục Thánh thật chặt chẽ.
Ý tứ uy hiếp không cần nói cũng biết.
"Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ?" Lục Thánh sắc mặt bình tĩnh, đi về phía trước một bước, nói."Ngươi lặp lại lần nữa xem nào!"
Lie Thánh bước ra môêt bước nàv nam nhân mặt natyfa và đám người còn lại liền cảm giác trái tim mình giống như bị người bóp chặt.
Không đợi bọn họ có phản ứng gì.
Ẩm!!
Một con dị thú to lớn có hình thể dài bảy tám mét từ trong hắc vụ bay ra, nặng nề nện trên mặt đất giấy giụa hai cái rồi dần dần lạnh lẽo.
Ngay sau đó, hắc vụ tản ra, một đạo thân ảnh nguy nga khôi vĩ như núi cao bước tới.
"Vừa rồi chính là ngươi phát ra âm thanh đúng không?"
Nam nhân khôi vĩ đưa mắt hổ quét qua toàn trường, ánh mắt dừng lại ở vị trí mỏ mật kim, đồng tử hơi rụt lại một chút, sau đó khôi phục bình thường, cuối cùng rơi vào trên người Lục Thánh, lạnh lùng hỏi.
Sự xuất hiện của nam nhân khôi vĩ này làm cho sắc mặt đám người nam nhân mặt ngựa đột nhiên biến đổi, bọn họ cơ hồ theo bản năng lui về phía sau hai bước, rồi hít một hơi thật sâu, chấn động nói ra một cái tên: "Cơ Tấn."
Ánh mắt lạnh lùng của nam nhân khôi vĩ đảo qua đám người nam nhân mặt ngựa, mặt không chút thay đổi hỏi: "Các ngươi nhận ra ta à?"
Nam nhân mặt ngựa cười đến có chút miễn cưỡng, nói: "Đại nhân cứ nói đùa, ngài xếp hạng trên Tướng Tinh tổng bảng mà."
"Ngươi nhận ra ta sao?"
Thình lình một giọng nói vang lên, mấy người theo tiếng nhìn lại thì thấy khuôn mặt tuấn mỹ khẽ nhíu mày của Lục Thánh.
"Ngươi á?" Nam nhân mặt ngựa giật giật khóe miệng, tựa hồ là muốn cười.
Hắn không hiểu sao luôn cảm thấy Lục Thánh nhìn quen mắt, cho nên câu "Ngươi là cái thá gì mà đòi so sánh với Cơ Tấn đại nhân?" cũng không nói ra miệng.
"Ta không biết ngươi là ai! Ta cũng không cần biết ngươi là ai! Ta chỉ biết là ngươi vừa mới làm ầm ï đúng lúc tâm tình của ta rất không tốt!" Nam nhân khôi vĩ vặn vẹo cổ, thân thể phát ra tiếng vang giòn, nói.
Các phương hướng phía sau hắn truyền đến từng tiếng dị thú gào thét nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào, hắn giống như La Hán Kim Cương đang ở địa ngục mà lại không chút sợ hãi, quanh thân hắn tỏa ra một cỗ uy thế vô cùng cường đại.
"Một là ngươi để lại toàn bộ mật kim, hai là ngay cả ngươi cũng lưu lại đi." Thân thể nam nhân khôi vĩ hoàn toàn giãn ra, ánh mắt hắn dừng lại trên