Chương 566: Yên Tĩnh Trước Cơn Bão Táp
Chương 566: Yên Tĩnh Trước Cơn Bão TápChương 566: Yên Tĩnh Trước Cơn Bão Táp
Nam nhân mặt ngựa lui về phía sau vài bước, trong tư thái mang theo vài phần kính cẩn, tựa hồ là đặc biệt nhường ra sân khấu đủ lớn cho nam nhân khôi vĩ.
"Quên đi... Nam nhân mặt ngựa hướng về mấy người trong tiểu đội của mình khoát tay, có chút bất đắc dĩ nói: "Kế tiếp liền xem Cơ Tấn đại nhân biểu diễn đi, hy vọng ngài ấy có thể lưu chút canh cho chúng ta uống."
Những người khác trong tiểu đội của nam nhân mặt ngựa rất biết điều mà gật đầu.
Đường ra khỏi địa quật đã bị nam nhân khôi vĩ cùng tiểu đội của nam nhân mặt ngựa chặn kín, xung quanh lại có dị thú nhốn nháo, trong khoảng thời gian ngắn Lục Thánh lẻ loi một mình đứng tại chỗ phảng phất như ba ba trong hũ, trời không đường lên đất không cửa xuống.
Từng mảng lớn hắc vụ cuộn lại, tựa hồ rất nhanh sẽ nuốt chửng hắn.
Bịch!!!
Khối mật kim lơ lửng quanh thân Lục Thánh rơi xuống đất.
Nam nhân khôi vĩ vẻ mặt lạnh lùng, nam nhân mặt ngựa lại nhịn không được cười, nói: "Quả nhiên tiểu tử này vẫn là rẩ thức thời, đến cùng vẫn là..."
Nhưng lời của hắn còn chưa nói xong thì đã bị Lục Thánh cắt đứt.
"Trực giác võ đạo của mấy người các ngươi đều để làm cảnh à?"
Lục Thánh dùng ngón tay xoa xoa giữa trán, cố gắng bình ổn ại tín hiệu từ tế bào Bất Diệt.
"Vì sao ta không cảm nhận được nữa?"
Lục Thánh ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt phi thường khó hiểu nhìn mấy người trước mặt.
Đôi mắt hắn không ngừng chớp động, tựa hồ có thứ gì đó muốn phá kén chui ra.
"Ta hiện tại đang rất gấp, cũng rất bực bội."
Lập tức có áp lực vô hình dần dần hạ xuống, hắc vụ cuồn cuộn lưu động trong không khí cũng đột nhiên dừng lại, trở nên ngưng trệ.
Sự bình tĩnh trên mặt nam nhân khôi vĩ có chút buông lỏng, mấy người của tiểu đội mặt ngựa biểu tình khẽ run lên nhìn chung quanh. tới gần và đã gần trong gang tấc.
"Tại sao các ngươi lại lựa chọn lúc này chọc giận ta? Rõ ràng ta đã định nhượng bộ rồi mà."
Lục Thánh nói ra câu cuối cùng thì đột nhiên buông ngón tay ấn giữa trán xuống, thở dài một hơi.
Vẻ phiền muộn, nôn nóng trên mặt hắn toàn bộ thối lui như thủy triều, một lần nữa hóa thành vẻ bình tĩnh.
Áp lực tràn ngập trong không khí cũng theo đó tiêu tán, phảng phất như hết thảy trước đó đều là ảo giác.
Lúc này cảm giác sợ hãi bất an trong lòng mấy người ở đây lại càng thêm mãnh liệt, không biết vì sao trong đầu bọn họ đột nhiên nhảy ra một câu: Yên tĩnh trước cơn bão táp.
Giây tiếp theo...
Đùng!!!
Đồng hồ thông minh trên cổ tay nam nhân khôi vĩ và mấy người trong tiểu đội của nam nhân mặt ngựa đồng loạt nổ tung.
Nhưng không đợi bọn họ kinh hô thì liền nhìn thấy Lục Thánh cách đó không xa đã tiện tay tháo xuống đồng hồ thông minh của mình, rồi hắn bóp nát ném nó xuống đất.
"Quên đi." Lục Thánh nhìn xem mấy người trước mặt, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nói: "Nếu các ngươi đã muốn chết như vậy thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi."
"Hủy diệt đi, ta mệt mỏi rồi!"
Như có tầng băng lặng lẽ vỡ tan, sát ý giống như núi thở biển gầm từ trong cơ thể Lục Thánh bộc phát ra. Hắc vụ xung quanh trong phạm vi gần ngàn mét đồng loạt tản ra, đột nhiên không còn.
Nam nhân khôi vĩ cùng tiểu đội của nam nhân mặt ngựa đồng tử co rút mạnh, sau đó cả đám đồng loạt biến sắc. ...
"Chúng ta đã xâm nhập hơn tầng 30 của địa quật rồi, vực sâu này cũng vừa mới xuất hiện." Đông Tình Tuyết đứng trước một vực sâu màu xám, nhìn chằm chằm nói.
"Không được, chúng ta không thể đi xuống nữa." Đông Tình Tuyết xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nói ra.
Lâm Vãn Vấn vừa mới thu thập xong mô dịch của dị thú, khi nhìn thấy Đông Tình Tuyết như vậy nàng vội vàng gật đầu nói: "Ừ được được, mẫu vật cũng đã thu thập đủ rồi." Bên khác, Đông Thắng Y một tay cầm đao nhìn vào vực sâu địa quật mà sững sờ xuất thần.
"Đông Thắng Y!"
"Đông sư huynh! Đông sư huynh!"
Đông Tình Tuyết và Lâm Vấn Văn liên tục hắn gọi vài tiếng thì hắn mới đột nhiên quay đầu lại, trên mặt hắn có vẻ hoảng hốt chợt lóe lên rồi biến mất, rất nhanh hắn liền khôi phục vẻ bình thường.
"Làm sao vậy? Ta vừa mới suy nghĩ nên không chú ý, các người nói gì với ta thế?"
Đông Tình Tuyết nhíu nhíu mày, mở miệng nói: "Chúng ta cảm thấy đã đên lúc trở về, mấy tầng phía dưới đang không ngừng xuất hiện vực sâu mới."
"Sự thật đã chứng minh cũng không có phát sinh bạo động mà ngươi nói. Nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng."
"Được rồi Đông Tình Tuyết." Không đợi Đông Tình Tuyết nói xong, Đông Thắng Y liền lơ đễnh cắt ngang: "Nhiệm vụ của ngươi chỉ cần dò đường là được rồi, còn dị thú gì gì đó ta sẽ tự tay giải quyết."
"Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?"
"Ngươi đừng có dùng tầm nhìn võ đạo cấp sáu của ngươi để phỏng đoán thực lực cực hạn của ta được không? Cho dù thật sự phát sinh bạo động thì ta cũng có tuyệt đối nắm chắc có thể mang các ngươi ra ngoài."
Đông Tình Tuyết yên lặng nhìn Đông Thắng Y hồi lâu, sau đó bình tĩnh gật đầu nói: "Được, ta biết rồi."
Nói xong nàng xoay người đi qua một bên.
Lâm Vãn Vãn đi tới kéo kéo ống tay áo Đông Thắng Y, nhỏ giọng nói: "Đông sư huynh, ngươi nói chuyện quá khó nghe a, Tình Tuyết tỷ tỷ chỉ là lo lắng chúng ta sẽ gặp nguy hiểm thôi mà."
"Nếu như nàng thật sự lo lắng thì trước đó đã không đối xử với ta như vậy." Đông Thắng Y cười lạnh nói: "Mẫu vật dị thú cấp tám hẳn là còn thiếu một ít, tiếp tục đi xuống một chút kiếm cho đủ rồi trở về."
Lâm Vãn Vãn há miệng còn muốn nói chút gì đó, nhưng Đông Thắng Y đã cầm đao bước vào tầng hắc vụ.
Lâm Vãn Vãn chỉ có thể bất đắc dĩ nhanh chóng đuổi theo hắn.