Chương 584: Ám Thủ
Chương 584: Ám ThủChương 584: Ám Thủ
Lúc ăn tối, Đông Tình Tuyết đến rất đúng giờ.
Cả hai ngồi tại một trong ba chiếc xe do quân bộ bố trí cho Lục Thánh, là chiếc xe đắt tiền nhất.
Lục Thánh chưa từng ngồi nó, nhưng hắn đã dùng tỉnh thần lực kiểm tra qua.
Hắn biết trong xe có sofa làm bằng da thật, TV LCD, tủ rượu, ...
Hệ thống chống đạn chống đều là loại cao cấp, buồng lái và phía sau hoàn toàn cách ly, yên tĩnh không nghe được một chút âm thanh nào, cảm giác ngồi trải nghiệm được kéo đầy.
Trước khi Đông Tình Tuyết đến, Lục Thánh còn nghĩ là Đông Tình Tuyết có thể bởi vì chuyện lần trước hắn cho nàng leo cây mà cố ý đến muộn mấy giờ để trả thù.
Hiện tại hắn mới cảm thấy là mình suy nghĩ nông cạn, bởi vì Đông Tình Tuyết căn bản không phải là loại người hẹp hòi đó.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tốt trong lòng, nhưng khi Đông Tình Tuyết xuống xe, Lục Thánh vẫn sửng sốt một chút.
Đông Tình Tuyết vậy mà lại mặc váy?
Còn mang cả giày cao gót!
Lục Thánh nhìn Đông Tình Tuyết đến ngây người, vì trong trí nhớ của hắn Đông Tình Tuyết không mặc quân trang thì sẽ là quân phục chiến đấu, hắn chưa bao giờ thấy nàng ăn mặc kiểu khác.
Hôm nay nhìn thấy Đông Tình Tuyết đổi quân trang thành nữ trang há có thể hình dung bằng một chữ "đỉnh", phải gọi là siêu đỉnh.
"Ngươi có ngạc nhiên không?" Đông Tình Tuyết mặc một thân váy trắng, chân dài hút mắt, tóc đen như thác nước đứng ở trước mặt Lục Thánh, vẻ mặt bình tĩnh dò hỏi.
Lục Thánh lắc đầu, dùng ngữ khí thưởng thức cảm thán: "Có một chút kinh ngạc."
Đông Tình Tuyết mím môi, nói: "Đi ăn thôi."
"Được."
Lục Thánh dẫn Đông Tình Tuyết đi vào trang viên của mình, đồng thời còn thả ra tỉnh thần lực để dò xét.
Hắn có thể thấy rõ ràng Đông Tình Tuyết sau khi thấy hắn xoay người từ trong túi xách lấy ra một cái gương nhỏ và nhanh chóng trang điểm lại.
Nhìn bề ngoài Đông Tình Tuyết như là rất bình tĩnh, ngược tim trái tim nàng đang có tần suất đập vượt qua 180 nhịp/ phút, ngay cả đôi chân dài của nàng lúc bước đi cũng đều hơi run rẩy.
Lục Thánh liền cảm thấy Đông Tình Tuyết có chút dễ thương, đáng yêu.
Đông Tình Tuyết ngồi đối diện Lục Thánh, nàng lại khôi phục tư thái bình tĩnh lạnh nhạt ban đầu.
Lục Thánh cũng không vạch trần Đông Tình Tuyết để nàng thoải mái ăn uống, thỉnh thoảng hắn còn giới thiệu vài điều đặc sắc của món ăn nào đó.
Hai người đều là võ giả có thực lực cường đại, ăn nhiều mà lại nhanh, do đó bữa ăn tối chỉ tiến hành hơn nửa giờ thì liền tuyên cáo kết thúc.
"Đi xem phim nhé?" Lục Thánh lau miệng, sau đó hỏi Đông Tình Tuyết.
Đông Tình Tuyết lập tức gật đầu đáp ứng: "Được."
Ngay sau đó Lục Thánh liền thanh toán hết rồi đi ra ngoài.
Kỳ thật bọn họ chính là một đôi tình nhân giàu sắc thái truyền kỳ nhất quân khu phía đông hiện tại, nếu như những người bên ngoài hay ảo tưởng ra vô số hình ảnh lãng mạn nhìn thấy bọn họ chỉ hẹn hò đơn giản như vậy, phỏng chừng sẽ tất cả mọi người sẽ kinh ngạc đến mức hoài nghỉ nhân sinh, khó có thể tin nổi.
Hai nữ giúp việc đưa mắt nhìn Lục Thánh và Đông Tình Tuyết lái xe rời khỏi trang viên, thì thào nói nhỏ: "Bọn họ vừa rồi đang hẹn hò sao?"
"Ai nói không phải chứ?"
"Lần sau mà để ta nghe các người bàn luận sau lưng đại nhân vật thì ta sẽ trực tiếp đến trại giam quân khu báo cáo đó." Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng hai nàng.
Hai nữ giúp việc vừa quay đầu lại liền thấy Lý Điệp mặt không chút thay đổi lặng lẽ đứng ở phía sau lạnh lùng nhìn mình.
Sắc mặt hai nàng lập tức trắng bệch, vội vàng câm miệng cúi đầu nhanh chóng đi vào trang viên.
Lý Điệp nhìn chằm chằm hai nàng hồi lâu mới thu hồi ánh mắt.
Nàng nhìn thoáng qua chiếc xe chở Lục Thánh và Đông Tình Tuyết rời đi rồi cũng nhanh chóng rời khỏi trang viên.
Cách trang viên không xa, Lý Điệp dừng lại bên cạnh bức tường vây, nơi đó đang đứng môt nam nhân t†trunda niên ăn mắc quân trang và đang hút thuốc.
"Ngươi đến rồi à?" Nam nhân trung niên nhìn thấy Lý Điệp đỉi tới thì liền tiện tay ném điếu thuốc lá xuống đất và giẫm nát, thuận miệng hỏi: "Ngươi định khi nào thì động thủ? Vị kia đã không đợi được nữa rồi."
Lý Điệp nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nơi này là quân khu phía Đông, Lục Thánh còn là tướng tỉnh thiên tài đệ nhất của quân khu phía Đông, ngươi bảo ta làm sao động thủ?"
"Vậy ngươi sẽ chuẩn bị làm gì? Thực lực của tiểu tử này tiến bộ thật sự quá nhanh, mà hiện tại hắn mới mười chín tuổi. Qua vài năm nữa thì ta sợ là ngay cả gen độc lấy từ trên người dị thú cấp chín cũng giết không chết hắn." Trong mắt nam nhân trung niên lộ ra vài phần sát khí, nhỏ giọng nói.
Lý Điệp thản nhiên nói: "Yên tâm đi, chỉ còn vài ngày nữa sẽ là đại hội võ đạo của quân khu phía Đông, đến lúc đó hắn nhất định phải đại biểu quân khu phía Đông đi tới quân khu trung tâm tham gia diễn võ toàn quân khu, lúc đó ta sẽ ở trên đường đi động thủ với hắn và cũng thuận tiện rời đi."
"Ngươi có chủ ý như vậy là tốt rồi." Nam nhân trung niên nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lý Điệp, cười nói: "Chờ làm xong chuyện này nếu ngươi quyết chí tu luyện võ đạo thì vị kia tự nhiên sẽ an bài cho ngươi tiến vào Võ Quán Cực Đạo, địa vị của ngươi sẽ tương đương với đồ đệ của Võ Thánh."
"Còn nếu ngươi không muốn tiến vào Võ Quán Cực Đạo thì cũng sẽ nhận được một số tiền lớn, cả đời ngươi cũng tiêu không hết tiền."
"Đương nhiên, nếu như ngươi còn có nguyện vọng khác thì..."
Ánh mắt nam nhân trung niên quan sát thân thể Lý Điệp, cười đến híp mắt.
Lý Điệp nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét không chút che giấu.
"Lấy bàn tay bẩn của ngươi ra! Thời gian kế tiếp đừng tới tìm ta vì hắn đã có phát hiện!"
Nói xong Lý Điệp liền xoay người rời đi.
"Phi! Tiện nhân, ngay cả ân chủ của ngươi mà ngươi cũng có thể cắn trả sao? Ngươi thật sự cho rằng ngươi sẽ được chết tốt đẹp à?"
Nam nhân trung niên nhìn theo bóng lưng Lý Điệp, hung hăng nhổ nước bọt một cái, sắc mặt âm trầm nhanh chóng rời đi. ...