Chương 593: Ta Không Cần Dùng Vũ Khí!
Chương 593: Ta Không Cần Dùng Vũ Khí!Chương 593: Ta Không Cần Dùng Vũ Khí!
"Trong lịch sử của quân khu phía Đông... À không, trong toàn bộ lịch sử của Long Quốc đều chưa từng phát sinh qua loại chuyện hơn bốn trăm vị tướng tinh tông sư hợp lực vây công một người!"
"Điên rồi! Cho dù là đại tông sư đỉnh phong thì cũng sẽ bị nhấn chìm bên trong biển người này!"
Trong một quân doanh nào đó, một nam thanh niên da ngăm đen cao gầy đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn xem màn hình lớn nói ra.
Đông Tình Tuyết và Lâm Vãn Vãn ngồi trên võ trường cũng lập tức đứng lên. Trước tiên các nàng nhìn về phía Hạ Định Quân, sau đó nhanh chóng chuyển hướng về phía Lục Thánh.
Ngay cả Đông Thắng Y vẫn luôn cúi đầu, an tĩnh bình thản mà cũng ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Trên khán đài cao nhất, đối mặt với một mảnh xôn xao phía dưới, vẻ mặt Hạ Định Quân lại vô cùng lạnh nhạt.
Ánh mắt hắn đảo qua đông đảo tướng tỉnh phía dưới, lại một lần nữa mở miệng: "Đây là mệnh lệnh!"
Sự rối loạn dần dần lắng xuống, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc phức tạp khó hiểu.
Bọn họ bắt đầu đưa mắt nhìn về phía biên giới võ trường, nơi có một người nào đó được vạn chúng chú mục.
"Lục Thánh thượng tướng, ngươi có dị nghị gì không?" Hạ Định Quân cũng nhìn về phía Lục Thánh, ánh mắt sáng quắc hỏi.
Đây là hắn vì Lục Thánh mà cực lực tranh thủ một màn trình diễn phô thiên cái địa, chỉ xem Lục Thánh có dám tiếp nhận và làm được hay không.
Nếu như hắn làm được thì hắn liền bay thẳng mây xanh, ngao du cửu thiên.
Bao nhiêu năm về sau quân khu phía đông vẫn sẽ có người truyền tụng tên tuổi của Lục Thánh, nhớ tới trận diễn võ thịnh thế xưa nay chưa từng có được ghi vào sử sách này.
Đại thế ngút trời mà Lục Thánh không thể bắt được thì hết thảy đừng nói nữa, coi như chỉ là đề tài uống trà nhấm rượu đi.
Giờ này khắc này, vô số ánh mắt đều hội tụ trên người Lục Thánh.
Lục Thánh chậm rãi đứng dậy, gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Định Quân, hai mắt hơi tỏa sáng, tựa hồ có thứ gì đó lặng lẽ châm lửa, nói: "Rất hợp ý ta!"
Lục Thánh đang cảm thấy không thú vị, mà hành động này của Hạ Định Quân rất hợp ý của hắn.
Trong mắt Hạ Định Quân bắn ra tinh quang vô cùng mãnh liệt, khóe miệng hắn cong lên, cười ha hả nói: "Tốt! Không thể tốt hơn!"
Bất kể là tại võ trường hay là thông qua màn hình TV, tất cả mọi người vây xem đều mang thần sắc phức tạp. Bọn họ không nghĩ tới Lục Thánh vậy mà tiếp nhận.
Mặc kệ kết quả như thế nào thì cái tên Lục Thánh cũng đã đủ để cho bọn họ ghỉ nhớ.
Trên khán đài cao nhất có rất nhiều đại tướng, tư lệnh, và còn có nguyên soái của Đông Bộ ngồi chính giữa. Ánh mắt bọn họ nhìn Lục Thánh đã mang theo vài phần thưởng thức.
Đối mặt với hơn bốn trăm vị võ đạo tông sư tựa như máy triệu hùng binh trước mắt, hắn vậy mà còn có thể vân đạm phong khinh nói ra bốn chữ "Rất hợp ý ta!".
Ý chí, khí phách, tư chất của hắn thường nhân khó có thể sánh nổi.
"Như vậy liền chuẩn bị bắt đầu đi!" Hạ Định Quân hạ lệnh: "Tất cả tướng tinh vào sân!"
Quân lệnh như núi, cho dù là tướng tỉnh cũng không thể không tuân theo.
Hơn bốn trăm vị tướng tỉnh tông sư nối đuôi nhau vào võ trường, thần sắc cũng vô cùng phức tạp.
Có đánh chết thì bọn họ cũng không nghĩ tới mình thân là tướng tỉnh quân bộ, mà lại có thời điểm phải đi cùng hơn bốn trăm vị cao thủ đồng cấp liên thủ đối kháng một người.
Đây là vây công Võ Thánh sao?
Hình ảnh như đầm rồng hang hổ, nhưng hết lần này tới lần khác nó đã chân thật xảy ra.
Các tướng tỉnh tông sư đều mang theo vũ khí lạnh, từng người bước vào võ trường.
Lục Thánh cũng bắt đầu đi vào võ trường.
Có người tỉnh mắt nhìn thấy hai tay Lục Thánh trống không nên liền hô lên: "Lục Thánh tay không chiến đấu sao?"
Ha Định Ouân efñna nhát hiên điểm nàv mà nhin khênna đưđc hỏi: "Người nào xung phong đi lấy binh khí cho Lục Thánh thượng tướng?"
Vương Diệp lập tức nói: "Để ta!"
"Không cần!" Lục Thánh cắt ngang.
Đám người liền kinh ngạc nhìn hắn.
Sau đó lại nghe Lục Thánh lạnh nhạt nói ra: "Nếu như ta dùng binh khí thì sợ là nơi này không có mấy người có thể sống sót. Cho nên ta dùng tay không là được rồi."
"ạ22n
Những lời này của Lục Thánh để cho võ trường vốn ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại.
Những tướng tỉnh tông sư đang đi vào sân động liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Thánh.
Đám người vây xem cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Khẩu khí thật lớn! Quá có sát tính!
Trong lời nói bình thản của Lục Thánh lại lộ ra một cỗ ý tứ hàm xúc làm cho người ta không rét mà run.
Nếu như đổi thành người khác nói ra lời này, vậy sợ là sẽ bị người ta cười muốn rụng răng.
Nhưng lời này từ trong miệng Lục Thánh nói ra thì lại để cho người ta có một loại cảm giác đương nhiên, sự thật vốn là như thế.
Tuy nhiên cho dù là như vậy thì cũng có không ít vị tướng tinh tông sư cảm thấy không vui, trong lòng có một đoàn lửa giận.