Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 600 - Chương 600: Cảm Thấy May Mắn

Chương 600: Cảm Thấy May Mắn Chương 600: Cảm Thấy May MắnChương 600: Cảm Thấy May Mắn

"Tên khốn!"

Một gã tướng tỉnh đỉnh cấp bên trong Đông Phương Thất Diệu dường như cũng không chịu được sự dày vò như vậy nữa, hai mắt hắn đỏ thẫm, nổi giận gầm lên một tiếng.

Toàn thân hắn đột nhiên bành trướng thêm một bậc, một cỗ ý chí mạnh mẽ bá đạo cường hãn thấu thể hắn mà ra, sau đó hết thảy đều quy về trường đao hợp kim trong tay hắn.

Mấy vị Đông Phương Thất Diệu cũng ngầm hiểu, trong nháy mắt rất có ăn ý mà cùng nhau hướng về phía Lục Thánh đánh tới.

Đây cơ hồ là lần gắng sức cuối cùng của bọn họ, đánh cược vinh quang cùng tôn nghiêm của những tướng tỉnh bảng top đầu.

Đông Phương Thất Diệu trong lần vây công này hầu như mỗi cá nhân đều bộc phát ra chiến lực cực hạn của mình để đánh ra một kích tối cường.

Các loại ý chí võ đạo đại tông sư lộng lẫy như sao, sáng ngời rực rỡ.

Đối mặt trận vây công này Lục Thánh không hề có ý định né tránh.

"Coi như là ta cho các ngươi sự tôn trọng sau cùng đi." Lục Thánh mắt tĩnh nước, bình thản mở miệng nói.

Hắn đứng tại chỗ, cánh tay phải nâng lên, năm ngón tay hợp lại biến chưởng thành đao. Sau đó hắn mang tư thái tùy ý hướng về bốn phía chém ra.

Trong giây lát, một mảnh khí tức khủng bố tràn ra.

Tất cả mọi người vây xem vào giờ khắc này phảng phất như chứng kiến cảnh tượng mặt trời lên cao, trong ruộng lúa vàng tươi, một chàng nông dân đầu đầy mồ hôi đang giơ liêm đao trong tay lên thật cao.

Một màn ảo cảnh hiện ra, từng cái đầu người bay lên, tiên huyết phun trào như mưa.

Lúc đám người định lại tâm thần thì mới phát hiện chiến đấu trong vỡ trường đã sớm kết thúc.

Những vị Đông Phương Thất Diệu cuối cùng còn đứng ở trong võ trường lúc này đều đứng yên, thân thể cứng ngắc, ánh mắt vô thần.

Lục Thánh bình thản đi qua đám người, sau đó trên thân bọn họ đột nhiên có thứ gì đó bị cắt rơi xuống.

Có người bị cắt đứt cổ áo, có người thì là một mảnh da đầu, có người bỉ cắt nút huôêc hả vakL_ Trên võ trường to lớn lặng ngắt như tờ, rơi vào yên tĩnh như chết, tuyết rơi càng lúc càng nhiều.

Sau khi số lượng Tông Sư trong võ trường giảm bớt thì đã bắt đầu có bông tuyết lớn bay xuống giữa sân.

Lúc này trận diễn võ thịnh thế thuộc về Lục Thánh đã hoàn toàn kết thúc.

Đây là trận chiến sẽ khiến cho vô số người mãi mãi ghi nhớ, khắc cốt ghi tâm khó quên.

Trận chiến này Lục Thánh đã thuyết minh vô cùng nhuần nhuyễn ai mới là mặt trời của đông bộ? Hay giữa mặt trời và các tinh tú có khoảng cách như thế nào?

Còn có câu nói lúc mở màn của Lục Thánh: Nếu như ta dùng binh khí thì ta sợ là nơi này không có mấy người có thể sống sót!

Đúng là như vậy. Nếu như Lục Thánh thật sự có sát tâm mà cầm binh khí nơi tay, vậy trận chiến hôm nay quân khu phía Đông sẽ máu chảy thành sông.

Bản thân Lục Thánh lại cảm thấy có chút đáng tiếc, vì hắn rốt cuộc vẫn không đem nội tình của mình hoàn toàn triển lộ ra. Rất nhiều năng lực hắn đều không sử dụng, ví dụ như thương thuật tứ cảnh, kiếm pháp tứ cảnh, tinh thần lực cấp 8, kỳ thiên nguyện luân đao, ...

Chủ yếu là do lấy chưởng thành đao là thuận tiện nhất và sát sinh đạo cũng đã thuần thục, nhưng Lục Thánh vẫn chưa hoàn toàn tận hứng mà đám người kia cũng đã sụp đổ.

Võ trường duy trì sự an tĩnh thật lâu, Hạ Định Quân đều quên đứng ra tuyên bố kết thúc trận đấu bởi vì hắn cũng nhìn mà chết lặng.

Hạ Định Quân còn tưởng rằng đây chỉ là một cái đại sân khấu để tạo thế cho Lục Thánh, cũng nhờ vào đó mà xây dựng cho toàn bộ quân khu phía đông một vị thần tượng toàn quân. Nhưng hắn chưa từng nghĩ mình sẽ tạo ra một vị "Thần" cho quân khu phía đông.

Lục Thánh tiêu sái đi ra Võ Trường, từng bước một đi về phía Đông Thắng Y.

Lúc này Đông Thắng Y đã đứng lặng tại chỗ, nguyên bản dáng người hắn thẳng tắp mà chẳng biết từ lúc nào đã có chút cong xuống, cái đầu cũng cúi xuống một ít.

Đông Thắng Y trầm lặng nhìn Lục Thánh bước chậm đi tới từ trong mưa tuyết, trong mắt hắn toát ra vài phần hoảng hốt cùng mê man, tâm thần của hắn như đã bị đoạt mất. Ánh mắt Đông Thắng Y mờ mịt, dường như không biết con đường võ đạo phía trước của mình đang ở đâu.

Tuy nhiên Lục Thánh cảm thấy vẫn còn kém một chút xíu nữa mới có thể cắt đứt võ đồ của Đông Thắng Y.

"Đông Thắng Y, ngươi cảm thấy đã đủ chưa?" Lục Thánh đứng ở trước mặt Đông Thắng Y chỉ tầm 30 cm, ánh mắt nhìn thằng vào mắt Đông Thắng Y, bình tĩnh hỏi.

Sự mê man trên mặt Đông Thắng Y trong nháy mắt liền tán đi, sống lưng thẳng tắp, một cỗ quật cường cùng kiêu ngạo dâng lên, trong mắt hắn phát ra hào quang sau cùng.

"Không đủ." Đông Thắng Y cắn răng, bướng bỉnh lắc đầu, nói.

"Ta sẽ..."

Đông Thắng Y còn chưa kịp nói ra điều gì khỏi miệng thì giọng nói của Lục Thánh đã vang lên lần nữa.

"Vậy hiện tại đã đủ chưa?"

Đông Thắng Y ngẩng đầu lên, đồng tử của hắn ngay lập tức co rút lại. Bởi vì trong tròng mắt đen nhánh của Đông Thắng Y xuất hiện trên 100 Lục Thánh.

Những Lục Thánh này tồn tại ở các phương vị khác nhau xung quanh Đông Thắng Y, trên người các Lục Thánh còn phát ra khí tức bất đồng như bạo liệt hoặc băng lãnh, nặng nề hoặc phiêu dật, .. .

Những Lục Thánh này đều đồng thời mở miệng nói với Đông Thắng Y, trên trăm câu hỏi của Lục Thánh hội tụ thành một câu hỏi.

"Đông Thắng Y, hiện tại đã đủ chưa?"

Răng rắc!

Đông Thắng Y triệt để thẫn thờ tại chỗ, trong cơ thể hắn dường như có vật gì đó vỡ nát. Hào quang sau cùng trong mắt hắn cấp tốc bị dập tắt, thần sắc hắn suy bại, tỉnh khí cấp tốc suy yếu.

Thân hình của Đông Thắng Y cũng bắt đầu chấn động như bị rớt xuống vực sâu, không ngừng trầm luân.

Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, hào quang thiên kiêu trên người Đông Thắng Y đã biến mất sạch sẽ. Tướng mạo của hắn không có bất kỳ cải biến, nhưng lại cho người ta có loại cảm giác võ đồ của hắn đã hoàn toàn bị Lục Thánh cắt đứt.

Điều này tuy rằng rất tàn nhẫn, nhưng so với tính mạng của Đông Tình Tuyết thì Lục Thánh cảm thấy rất tiện nghỉ cho Đông Thắng Y. Bất kể là xuất phát từ lý do gì, mỗi cá nhân đều nên vì tội lỗi của mình mà chịu trách nhiệm.

Vả lại Đông Thắng Y đời này đã định trước không thể thành tựu Võ Thánh cấp 9, Lục Thánh chẳng qua là trước thời gian cắt đứt ảo tưởng của Đông Thắng Y mà thôi.

Lục Thánh xoay người và thấy Võ Trường là một mảnh lặng ngắt như tờ. Không có người nói chuyện, mỗi người đều trừng to mắt nhìn hắn.

Lục Thánh mới vừa cắt đứt võ đồ của Đông Thắng Y đã lại lần nữa mang cho bọn hắn chấn động cùng trùng kích không có gì sánh kịp.

Con người có năng lực thừa nhận đả kích nhất định, có một loại cơ chế tự bảo vệ mình, đó là nếu chịu lấy đả kích vượt quá năng lực thừa nhận thì ngôn ngữ, biểu cảm, động tác tứ chỉ chờ đều sẽ hiện ra sự cứng nhắc vô lực, cả người sẽ lâm vào trạng thái triệt để chết lặng.

Nói như vậy người có tâm chí càng mạnh thì năng lực chịu đựng cũng sẽ càng cao.

Mà bây giờ trên khán đài cao nhất, năm vị đại tướng và còn có rất nhiều tư lệnh chiến khu đều cảm thấy may mắn vì mình không phải là Đông Thắng Y.
Bình Luận (0)
Comment