Chương 599: Thực Lực Nghiền Ép
Chương 599: Thực Lực Nghiền ÉpChương 599: Thực Lực Nghiền Ép
"Tứ cảnh quyền pháp!" Đông Thắng Y lộ ra thần sắc kinh hãi hô lên, hắn hoài nghỉ mình có phải nhìn lầm hay không.
Trên khán đài cao nhất, lão nhân tóc bạc vẫn luôn ngồi ngay ngắn lúc này cũng đứng lên, trong mắt hắn lộ ra một tia dị sắc.
Trình độ võ học tam cảnh và trình độ võ học tứ cảnh hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Võ học tam cảnh là sự khống chế cực hạn đối với lực lượng bản thân. Còn võ học tứ cảnh lại là sự mở rộng lực lượng thân thể cho đến khi tạo nên một cái lĩnh vực vô địch của riêng mình.
Trình độ võ học tứ cảnh trong võ đạo cũng có một cái tên khác, đó là tài nghệ võ học đỉnh cao.
Điều này đại biểu cho giới hạn kỹ xảo mà nhân loại có thể đạt tới.
Võ giả bình thường căn bản là chưa từng nghe nói qua, mặc dù là tông sư cấp 7 thì cũng ít có người nghe nói chứ đừng nói là tận mắt nhìn thấy.
Bây giờ kỹ xảo đỉnh cao trong truyền thuyết này lại xuất hiện từ Lục Thánh.
So sánh với khí tức bá đạo tuyệt luân trước đây thì hiện tại Lục Thánh không lộ ra một tia cương khí, hắn chỉ dựa vào một đôi nhục quyền để đối kháng với những người còn lại.
Lục Thánh không có cương khí kim sắc kinh khủng, không có uy áp quá mức khoa trương, cũng không có lộ ra ý chí võ đạo, thậm chí ngay cả lực trường tông sư quanh thân hắn cũng rút đi.
Lục Thánh tiến thoái một cách tiêu sái, toàn thân mang theo một cỗ khí chất siêu phàm thoát tục.
Mỗi một quyền mỗi một chưởng mà hắn đánh ra đều giống như tùy ý, nhưng trong tùy ý lại mang theo sự kinh diễm khó hiểu.
Nếu nhìn Lục Thánh hồi lâu thì sẽ cảm giác giống như có từng đạo linh quang sáng lạn bắn ra từ trong hai tay Lục Thánh làm cho người ta hoa cả mắt, tâm thần trầm mê.
Lục Thánh bị mấy chục bị tướng tỉnh đại tông sư vây công, nhưng không một ai có thể chạm tới góc áo của hắn, trong đó bao gồm cả mười vị trí đầu của Tướng Tỉnh Bảng và Đông Phương Thất Diệu.
Sau lưng Lục Thánh tựa hồ có một đôi mắt, mỗi một bước chân của hắn đều giẫm lên vị trí mà không ai nghĩ tới. Nơi Lục Thánh đi qua dường như đều biến thành đất đai của hắn, nghe theo sai khiến của hắn.
Có Đông Phương Thất Diệu bị Lục Thánh đùa giỡn như búp bê, sau đó tiện tay ném ra ngoài như rác rưởi.
Giờ khắc này Lục Thánh giống như một vị chúa tể cao cao tại thượng đi lại trên mây, không ai có thể chạm vào hắn, chỉ có hắn mới có thể chạm vào người khác.
Đông Thắng Y nhìn chằm chằm vào Lục Thánh, sắc mặt hắn càng lúc càng tái nhợt, có từng giọt mồ hôi lạnh to lớn từ trán hắn lăn xuống.
Đông Thắng Y chính là truyền nhân của Võ Thánh, hắn có nội tình sâu dày cùng kiến thức uyên bác hơn so với tông sư bình thường, do đó hắn đã nhận ra Lục Thánh không chỉ có quyền pháp đạt tới tứ cảnh, mà ngay cả thân pháp cũng là tứ cảnh!
"Thật khó lường!"
Trên khán đài cao nhất, ánh mắt lão nhân tóc bạc là nguyên soái của Đông khu trở nên sáng ngời, không hề che giấu mà tán thưởng Lục Thánh bên dưới sân đấu.
Bên cạnh hắn có rất nhiều tư lệnh chiến khu và đại tướng quân khu cũng đều lên đứng thẳng tắp, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Lục Thánh.
Bọn họ giống như đang xem một màn biểu diễn cực kỳ hoa lệ. Ngay cả võ giả bình thường cũng nhìn ra ảo diệu trong đó.
"Không nghĩ tới quyền cước của Lục Thánh lại đẹp đế như vậy! Hắn và cha ta đánh đẹp như nhau!" Lâm Vãn Vãn đứng bên cạnh Đông Tình Tuyết đã vô cùng mê mẩn, nói.
Đông Tình Tuyết nghe vậy liền hơi run lên một cái mà không nói gì.
Đối với những vị tướng tinh đã giao thủ với Lục Thánh mà nói, cảm thụ lớn nhất của bọn họ chính là ủy khuất, nhục nhã, nhất là các tướng tỉnh cấp 8, còn có cả Đông Phương Thất Diệu.
Bọn họ thân là đại tông sư đỉnh phong, ai cũng có sự tự tin và ngạo khí của riêng mình.
Mặc dù trước đó bọn họ từng bị Đông Thắng Y một chiêu hoặc mấy chiêu đánh bại, nhưng bọn họ cũng chưa từng nghĩ qua mình đường đường là một trong bảy đại minh tinh của Đông Bộ mà lại có một ngày sẽ bị người ta chơi đùa như vậy, thắng thua chỉ trong một ý niệm của đối phương.
Bọn họ thậm chí ngay cả đụng vào góc áo của đối phương cũng đều là hy vọng xa vời. tâm, giống như bầu trời giáng xuống lôi điện thì ngươi ngoại trừ chạy trốn ra thì cái gì cũng làm không được.