Chương 608: Ngươi Hãy Làm Cho Ta Một Việc!
Chương 608: Ngươi Hãy Làm Cho Ta Một Việc!Chương 608: Ngươi Hãy Làm Cho Ta Một Việc!
Lúc này Lý Điệp cúi đầu mở miệng nói: "Kỳ thật chủ yếu không phải do bọn họ cho ta thù lao cao bao nhiêu, mà là do thứ ta có thể mất đi quá ít."
Lục Thánh hơi ngạc nhiên, không nói gì thêm.
Hắn nhớ tới Lý Điệp từng nói với hắn cha mẹ nàng đã sớm hy sinh, trừ bọn họ ra nàng cũng không có bất kỳ thân thích cùng bạn bè nào, nàng chỉ còn sống một mình trên thế giới này.
Đúng như lời Lý Điệp nói, thứ nàng có thể mất đi quá ít, nhiều nhất cũng chỉ có sinh mệnh của nàng mà thôi.
Khi thấy có cơ hội thích hợp nàng tự nhiên liền không chút do dự đi làm.
"Ta biết tội lỗi của ta là không thể tha thứ." Trầm mặc thật lâu về sau, Lý Điệp đột nhiên lại quỳ xuống trước mặt Lục Thánh, nhỏ giọng nói: "Cầu xin đại nhân giết ta. Ta khẩn cầu đại nhân. Ngài đừng đưa ta về quân khu."
Lý Điệp đem trán mình dán sát vào sàn toa xe.
Lục Thánh từ trên cao nhìn xuống Lý Điệp, trong mắt hắn lộ ra vẻ thương hại.
"Ta sẽ không giết ngươi, và ta cũng sẽ không đưa ngươi về quân khu. Nhưng ngươi cần giúp ta một việc để bù đắp sai lầm mà ngươi đã phạm phải."
Lý Điệp ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Khuôn mặt Lục Thánh bình tĩnh ghé sát vào má nàng nói cái gì đó.
Biểu tình trên mặt Lý Điệp bắt đầu biến ảo kịch liệt, cuối cùng trở về sự bình tĩnh, kiên định gật đầu.
"Vâng."...
Tu tu tu tu...
Tiếng còi tàu vang dội, chậm rãi đi vào nhà ga.
Nữ tiếp viên trưởng và tám tiếp viên khác có dáng người và dung mạo tuyệt hảo đang đứng ở lối vào ga tàu, xếp thành hai đội.
Một thanh niên tuấn vĩ mặc quân phục từ trong đoàn tàu đi ra, bên tai hắn lập tức vang lên một trận âm thanh chỉnh tề dễ nghe: "Thủ trưởng đi thong thả."
Trên mặt thanh niên tuấn vĩ lộ ra nụ cười, thoạt nhìn tâm tình không tệ. Hắn khoát tay với các nữ tiếp viên trẻ tuổi xinh đẹp, sau đó lại cùng nữ nhân mặc quân phục ở sau lưng nói mấy câu.
Hắn tiếp nhận rương vũ khí màu bạc trong tay nàng rồi sải bước đi ra ngoài ga tàu.
Ở ngoài ga tàu đã sớm có người của quân bộ tỉnh Đông Ninh chờ đón hắn.
Đám nữ tiếp viên trẻ tuổi xinh đẹp lưu luyến đưa mắt nhìn vị "Bạch mã hoàng tử" hoàn mỹ trong lòng các nàng đi xa, từng người đều lộ ra vẻ ủ rũ.
Nữ tiếp viên trưởng hơi lớn tuổi nhìn xem đám nữ tiếp viên này mà cảm thấy buồn cười. Nhưng khi nhìn bóng lưng Lục Thánh rời đi trong lòng nàng cũng cảm khái một trận.
Vị "Thủ trưởng" này còn trẻ và lại đẹp trai như vậy cơ mài!
Tuy rằng ngoài miệng nàng chê cười những tiểu cô nương mê trai kia, nhưng trong lòng nàng cũng không phải là không có một chút ý nghĩ như vậy.
Nàng thậm chí còn lén chuẩn bị cả bộ dụng cụ nhưng đáng tiếc là nàng không thể dùng tới chúng.
"Theo lý thuyết thì nam nhân trẻ tuổi hẳn là đều ưa thích đại tỷ tỷ trưởng thành a."
Nữ tiếp viên trưởng nói thầm, lúc xoay người lại thì nàng bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đang đứng ở mép sân ga không nhúc nhích. Đó là nữ sĩ quan đi cùng vị thủ trưởng trẻ tuổi kia.
Cho dù nàng chỉ là cấp dưới của thủ trưởng nhưng trong mắt những nữ tiếp viên này nàng cũng là một đại nhân vật.
Tục ngữ nói rất đúng, trước cửa Tể tướng đều là quan tam phẩm. Do đó cận vệ binh của thủ trưởng ngày sau không chừng cũng sẽ là thủ trưởng.
Nữ tiếp viên trưởng tỉnh thần đại chấn, bước nhanh đi tới, bày ra sự lễ phép nhất cung kính mỉm cười, hỏi: "Lãnh đạo, ta có thể giúp gì cho ngài không?"
Lý Điệp đứng ở sân ga mép trầm mặc một chút mới hỏi lại: "Chuyến tàu kế tiếp khi nào thì đi qua?"
Nữ tiếp viên trưởng kinh ngạc trước câu hỏi của Lý Điệp, nhưng nàng vẫn nhìn xem đồng hồ trên tay, đáp: "Đại khái năm phút sau sẽ có đoàn tàu K3598 đi qua nhà ga Bạch Hà này, nhưng nó sẽ không dừng lại."
Lý Điệp gật đầu rồi quay đầu đi không nói gì nữa. với mình mà liền thức thời rời đi.
Nàng vừa mới rời đi không bao lâu thì liền thấy một nam nhân trung niên mặc áo đen không biết từ đâu chui ra nhanh chóng đi về phía Lý Điệp.
"Chết tiệt! Tại sao thằng nhóc kia vẫn còn sống?" Nam nhân trung niên đi tới trước người Lý Điệp, vẻ mặt khó coi dò hỏi.
Lý Điệp cúi đầu nói: "Ta không tìm được cơ hội gọi điện thoại cho ngươi."
Nam nhân trung niên nhíu mày hỏi: "Vậy ngươi hiện tại đứng ở chỗ này làm gì? Vì sao không đi theo hắn?"
"Đại nhân nhờ ta giúp hắn làm một chuyện." Lý Điệp ngẩng đầu đáp, ánh mắt nàng lướt qua phía sau lưng nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên quay đầu nhìn lại nhưng cũng không thấy gì, chỉ thấy một chiếc tàu cao tốc đang nhanh chóng chạy về phía này.
"Chuyện gì vậy? Thôi quên đi, chuyện này cũng không quan trọng." Nam nhân trung niên lạnh lùng nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, vị kia không quá kiên nhẫn đâu, ngài lưu cho ngươi thời gian đã không nhiều lắm."
"Nếu như ngươi không làm được thì liền nhanh chóng đem đồ vật trả lại, chúng ta sẽ thực hiện bước kế hoạch tiếp theo."
"Đến rồi."
Nam nhân trung niên đang nói thì đột nhiên bị một tiếng hô bất thình lình của Lý Điệp cắt đứt.
Lúc này phía sau lưng hắn truyền đến âm thanh đoàn tàu lao tới, khiến cho hắn không nghe rõ lời của Lý Điệp mà kề sát người tới nhíu mày nói: "Ngươi nói cái gì?"
Trong đôi mắt Lý Điệp phản chiếu bóng dáng của đoàn tàu cao tốc màu trắng như tuyết đang nhanh chóng tiếp cận.
Ánh mắt nàng cuối cùng cũng quay về phía nam nhân trung niên, bình tĩnh nói ra: "Ta nói chúng ta sẽ cùng nhau đi chết."
Nói xong Lý Điệp mạnh mẽ ôm lấy nam nhân trung niên và dùng sức đạp một cái.
Trong nháy mắt đoàn tàu cao tốc đã lao tới, hai người nhảy vào trong đường ray và bị một hàng tuyết trắng nhanh chóng đi qua.
Cách đó hơn mười mét, nữ tiếp viên trưởng vẫn luôn một mực yên lặng chú ý hai người trơ mắt nhìn xem một màn chấn động này.
Nàng mở †o hai mắt eä naười đứng e no eết †ai chỗ chnd vài aiâv. Sau đó nàng mới giật mình lảo đảo chạy về phía đoàn tàu mới vừa lao qua, trong miệng nàng còn phát ra âm thanh hoảng hốt luống cuống.
"Nằm trên đường ray! Nằm trên đường ray! Có người nằm trên đường ray tự sátI...
Lục Thánh ngồi trong một chiếc xe thương vụ màu đen dựa lưng vào ghế da, nghiêng đầu nhìn xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ vởi vẻ mặt bình thản.