Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 612 - Chương 612: Thật Bất Ngờ

Chương 612: Thật Bất Ngờ Chương 612: Thật Bất NgờChương 612: Thật Bất Ngờ

"Lục Thánh có nói khi nào thì về đến nhà không?" Hạ Bình Nam uống một ngụm trà, thuận miệng hỏi hai vợ chồng Lục Đại Hải.

Lục Đại Hải đáp: "Tiểu Thánh từ quân khu chạy về tính toán thời gian hẳn là cũng sắp tới rồi."

"Quân khu sao?" Hạ Bình Nam ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: "Lục Thánh tiến vào quân khu rồi ư?"

"Hắn nói là ở trường học không có ý nghĩa nên đã nhập ngũ. Đoạn thời gian trước hắn còn nói muốn chúng ta dọn đến ở tại quân khu phía đông."

"Aiii, ngài nói xem hắn đây không phải là hồ nháo sao? Hắn mới vào đại học không đến nửa năm mà lại chạy tới quân khu rồi."

Lục Đại Hải có chút lo lắng, Hạ Bình Nam cũng có chút ngạc nhiên vì hắn không ngờ Lục Thánh đã nhập ngũ.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Lục Thánh ở bên trong đám thanh niên vỡ đạo xưng vương, dù là Thánh Võ Đại thì đối với hắn mà nói cũng còn quá nhỏ.

Lục Thánh muốn theo đuổi tu vi cao hơn thì cũng chỉ có thể đi tới chiến trường quân khu.

"Có thể dẫn người nhà đi vào quân khu thì xem ra Lục Thánh ở quân khu lăn lộn không tệ." Hạ Bình Nam nổi lên tâm tư.

Hắn suy nghĩ sẽ nhờ bạn bè ở quân khu phía đông hỏi thăm tin tức của Lục Thánh.

Tiểu tử này hôm nay đã như Giao Long nhập biển, sợ là không bao lâu nữa hắn sẽ có thể hoàn toàn bay lên trời!

Hạ Bình Nam cảm khái vài câu trong lòng, sau đó lại nói chuyện với hai vợ chồng Lục Đại Hải.

Hắn đường đường là đốc tỉnh vậy mà lại cùng hai người dân thường tán gẫu một chút về đề tài gần đây giá thịt heo có tăng hay không, tiền lương nhân viên có được nâng cao hay chăng, ...

Bọn họ đang trò chuyện thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng còi.

Mọi người trong phòng khách đều không tự chủ được mà quay đầu nhìn lại.

"Có phải Tiểu Thánh đã trở về rồi không?"

Hai vơ chầng Lục Đai Hải vui mừng đứng lên: hai mắt Luc Khinh Hòa cũng tỏa sáng.

Hạ Bình Nam không nói gì, có người vội vàng từ ngoài cửa đi vào nhỏ giọng nói vài câu bên tai Hạ Bình Nam.

Hạ Bình Nam khẽ gật đầu, khí thế thuộc về Tổng đốc một tỉnh lại tản ra, thần sắc hắn nghiêm nghị uy nghiêm hơn không ít.

"Là xe của thiếu tướng quân khu tỉnh Đông Ninh tới. Đoán chừng là tới tìm ta." Hạ Bình Nam nói với hai vợ chồng Lục Đại Hải: "Hai vị, ta sợ là bữa cơm hôm nay ta không ăn được, lần này quân khu phía đông có đại nhân vật đến thành phố Bạch Hà nên ta phải tự mình đi tiếp đãi một chút."

"À vâng." Hai vợ chồng Lục Đại Hải giật mình, vội vàng nói: "Hạ đốc tỉnh không cần để ý đến chúng ta."

"Vậy chờ Lục Thánh trở về, ta sẽ chọn thời gian tới bái phỏng chư vị lần nữa."

"Đa tạ, đa tạ."

Hạ Bình Nam được cả nhà Lục gia tiễn ra khỏi phòng.

Đoàn người vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy ngoài sân biệt thự Lục gia lại có thêm hai chiếc xe ô tô.

Trong đó có một chiếc vô luận là quy cách ngoại hình hay là biển số xe đều không thua kém xe của Hạ Bình Nam, ở trong mắt một số người có lẽ nó còn có lực uy hiếp lớn hơn một chút.

Đông - 0001!

Thiếu tướng của quân khu tỉnh Đông Ninh là quan quân chỉ huy tối cao đang ngồi trong xe có địa vị ngang hàng với với Hạ Bình Nam.

Một thiếu tướng và một đốc tỉnh đều là hai đại nhân vật cao cấp nhất của tỉnh Đông Ninh đều đến đông đủ.

Lúc này từ trong chiếc xe ô tô phía sau đột nhiên có một đám sĩ quan mặc quân trang nhanh chóng bước xuống. Trên người bọn hắn tỏa ra một cỗ mùi vị thiết huyết, khí chất hoàn toàn bất đồng so với võ giả bình thường.

Thân hình bọn hắn thẳng tắp, đôi mắt sắc bén. Từ góc độ của đám người Hạ Bình Nam nhìn xem thì chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hai vị sĩ quan đứng hàng đầu bên trái và bên phải vì bọn hắn đứng quá thẳng hàng.

Động tác bước chân của đám sĩ quan này giống như dùng thước đo đạc, chính xác đến từng milimet.

"Lão Tiền quá phô trương đi!" Hạ Bình Nam đứng trên bậc thang nhịn không được cảm khái."Thật sự là thấy một lần lại hâm mộ một lần!" Lão Tiền chính là tổng phụ trách tại quân khu của tỉnh Đông Ninh, cũng là bạn cũ của Hạ Bình Nam.

Một vị sĩ quan mở ra cửa xe, từ trong xe bước ra một người mặc quân phục thiếu tướng, thân ảnh này Hạ Bình Nam rất là quen thuộc.

"Lão Tiền!" Trên mặt Hạ Bình Nam lộ ra nụ cười, cười ha hả hô lên một tiếng.

Hắn từ trên bậc thang đi xuống muốn đi về phía đối phương, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới vị thiếu tướng kia lại nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho hắn dừng lại, sau đó nhanh chóng xoay người bước về một bên, lấy tư thế hơi cúi đầu vô cùng cung kính về phía cửa xe.

Ánh mắt Hạ Bình Nam lập tức lóe lên.

Người có thể làm cho lão Tiền thân là quan quân chỉ huy tối cao tại quân khu của tỉnh Đông Ninh, là một vị thiếu tướng quân khu phải cung kính đối đãi như thế thì chỉ có thể là đại lão của quân khu phía đông!

Nhưng tại sao bọn hắn lại trực tiếp chạy tới đây?

Lạ thật!

Hạ Bình Nam cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, tùy ý thu liễm nụ cười trên mặt, biểu tình của hắn lại lần nữa trở nên nghiêm nghị.

"Đại nhân vật của quân khu đến! Tất cả nghiêm chỉnh lại cho ta!" Hạ Bình Nam nhanh chóng phân phó.

Trong vòng một giây, Tiêu Ngọc Hà đi theo phía sau hắn và các nhân vật lãnh đạo của thành phố Bạch Hà đều nghiêm túc lại, thân hình thẳng tắp.

Nhân vật có thể khiến cho đốc tỉnh Hạ Bình Nam và thiếu tướng quân khu đối đãi trang trọng như thế thì phải là một vị đại nhân vật cao cấp nhất.

Cả nhà Lục gia cũng bị bầu không khí nghiêm trang này làm cho căng thẳng mà vội vàng lui về phía sau.
Bình Luận (0)
Comment