Chương 613: Lục Thánh Lộ Diện
Chương 613: Lục Thánh Lộ DiệnChương 613: Lục Thánh Lộ Diện
Lúc này có người đang đi ra khỏi cửa chiếc xe màu đen.
Đám người Hạ Bình Nam chăm chú nhìn xem.
Bọn hắn nhìn thấy một đôi giày chiến hợp kim đen kịt bóng loáng từ trong xe bước ra, nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất xi măng cứng lạnh trước cửa xe.
Ngay sau đó, một đạo nhân ảnh từ trong xe hoàn toàn đi ra. Hắn mặc một thân quân trang màu xanh đậm, bên hông đeo thắt lưng màu đen, cao hơn 1m9, dáng người cực kỳ cân xứng.
Người này mới từ trong xe đi ra liền có một cỗ khí tràng cường đại nhanh chóng khuếch tán ra, trong nháy mắt đã đem đám người xung quanh chấn nhiếp.
Hắn tự nhiên mà trở thành trung tâm của toàn trường.
Ánh mắt Hạ Bình Nam nhìn vào một tấm huân chương lấp lánh sáng bóng như kim cương khiến cho đồng tử của hắn co rụt lại.
Huân chương Kim Cương Long Văn!
Ánh mắt Hạ Bình Nam lại di chuyển tới vị trí bả vai của đối phương. Trên đó là từng ngôi sao màu vàng được sắp xếp chỉnh tề khiến cho Hạ Bình Nam trong khoảng thời gian ngắn đều có chút hoa mắt.
Hạ Bình Nam không phải là người bình thường hoàn toàn không biết gì về quân khu. Hắn rất rõ ý nghĩa của những ngôi sao trên vai này.
Tướng tinh đỉnh cấp!
Bình sinh hắn chỉ thấy được tướng tinh đỉnh cấp.
Cuối cùng Hạ Bình Nam cũng nhìn về phía dung mạo của đối phương.
Khi hắn nhìn rõ thì cả người hắn lập tức ngây ngẩn, hoàn toàn sửng sốt, giống như nhìn thấy một màn cực kỳ khó tin.
Không chỉ là Hạ Bình Nam chấn kinh mà đám người phía sau Hạ Bình Nam cũng chấn kinh.
Sau khi bọn hắn thấy rõ dung mạo của người vừa xuống xe thì ai nấy đều rơi vào trạng thái cứng ngắc dại ra.
Nam nhân bước xuống xe trông rất trẻ tuổi, nhìn qua đại khái cũng chỉ chừng hai mươi tuổi.
Hắn đội mũ quân đội, làn da trắng nõn, đường nét ngũ quan tỉnh xảo, giống như vũ khí lạnh hoa lệ treo trên vách tường. Đôi mắt hắn bình tĩnh như nước, nhàn nhạt rơi vào trên thân đám người Hạ Bình Nam.
Hạ Bình Nam, Tiêu Ngọc Hà và đám lãnh đạo của thành phố Bạch Hà lập tức sửng sốt. Bởi vì tướng mạo của vị đại nhân vật quân khu này bọn hắn rất quen mắt.
Ngoại trừ một ít chỉ tiết dung mạo có sự khác biệt, còn có khí tràng chênh lệch, cơ hồ cùng vị kỳ lân tử Lục Thánh của Lục gia trong trí nhớ của bọn hắn giống nhau như đúc.
Trên thế giới lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Hạ Bình Nam tốt xấu gì cũng là đốc tỉnh, rất nhanh liền lấy lại tỉnh thần.
Đám người Tiêu Ngọc Hà sau lưng hắn đang rất căng thẳng, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái.
Lục Khinh Hòa trốn ở phía sau đám người thò đầu ra, khi nàng nhìn thấy nam thanh niên tuấn vĩ mới từ trên xe bước xuống, đôi mắt nàng liền sáng ngời muốn kêu lên.
Nhưng Lục Khinh Hòa lập tức bị một bàn tay to che miệng kéo trở về.
"Tiểu bà ngoại của ta im lặng..." Lục Đại Hải mang vẻ mặt khẩn trương, đè thấp giọng nói: "Đây chính là đại nhân vật ngay cả đốc tỉnh đều phải nhìn lên. Anh trai của ngươi có lợi hại hơn nữa thì còn có thể cùng loại đại nhân vật này so sánh sao? Ngươi ngàn vạn lần đừng kêu bậy a."
"Nhưng mà hắn nhìn giống Tiểu Thánh quá đi..." Trịnh Ngọc Phân ở một bên nhỏ giọng nói thầm.
"Được rồi, đừng nói nữa..." Lục Đại Hải nói với hai người một câu, sau đó liền kéo các nàng thành thật đứng vào một góc.
Tuy ngoài miệng Lục Đại Hải nói như vậy, nhưng bản thân hắn khi nhìn xem vị "Đại nhân vật" mà cũng vừa ngạc nhiên lại vừa hoang mang.
Người này quá giống con trai ta!
Trên đời này thật sự có hai người lớn lên giống nhau như vậy sao?
"Lục đại tướng!" Thiếu tướng quân khu lão Tiền đứng hầu ở ngoài cửa xe, hai tay hắn cầm lấy một bộ áo khoác quân đội, cung kính kính đưa tới trước mặt nam thanh niên tuấn vĩ kia.
Lục đại tướng!
Thiếu tướng dâng y phục!
Trong lòng đám người Hạ Bình Nam lại chấn động một trận. nghênh đón Lục Thánh.
Lục Thánh tùy ý lắc đầu từ chối chiếc áo khoác mà thiếu tướng quân khu của tỉnh Đông Ninh đưa lên.
"Ngay trước cửa nhà mà còn mặc áo khoác gì nữa?"
Lúc này đám người Hạ Bình Nam đã đi tới trước mặt Lục Thánh.
"Đốc tỉnh Đông Ninh Hạ Bình Nam bái kiến đại lão quân khu, Lục đại tướng!"
Giọng nói của Hạ Bình Nam rất vang dội, dáng người thẳng tắp, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà lại mang theo sự kính cẩn rất rõ ràng.
Hắn đã có nhiều năm rèn luyện trên con đường làm quan, cho nên đối với trường hợp này hắn đã sớm thành thạo.
Nhưng Hạ Bình Nam cũng chưa từng nghĩ tới cảnh mình nam thanh niên tuấn vĩ đứng ở trước mặt hắn chỉ bằng một ánh mắt hay lộ ra một chút khí tràng, mà đã khiến cho hắn thân là võ đạo tông sư phải bị tâm thần chấn động.
Lục Thánh cười nói: "Lão Hạ, mới nửa năm không gặp mà ngươi đã không nhận ra ta rồi sao?"
"Ách!!"
Hạ Bình Nam nhất thời sửng sốt.
Ngay sau đó Lục Thánh lại nói: "Ta chính là Lục Thánh đây!"
Trong phút chốc, tất cả mọi người ở đây giống như bị lôi điện trên trời đánh trúng mà thân thể hung hăng run lên, trong đầu như có chuông lớn gỡ vang ong ong ong.
Lục Thánh! Vậy mà lại là Lục Thánh!
Vị đại nhân vật cao cấp nhất của quân khu phía đông thân mang huân chương kim cương long văn, ngôi sao trên vai nhiều đến mức hoa mắt này dĩ nhiên thật sự là Lục Thánh!
Quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Cho dù là đốc tỉnh Hạ Bình Nam quyền cao chức trọng mà lúc này cũng thiếu chút nữa bị tan vỡ đạo tâm.
Bởi vì có đánh chết thì hắn cũng không nghĩ tới, một vị thiên tài võ đạo mà hắn tiện tay đầu tư vào nửa năm trước, vậy mà lúc này đã trưởng thành một gốc đại thụ che trời, đạt tới độ cao mà ngay cả hắn cũng phải ngẩng đầu nhìn lên.
Lục Thánh ở quân khu rốt cuộc đã trải qua cái gì? quá chói mắt!
Hắn rốt cuộc đã tu luyện như thế nào?
Hai vấn đề này không ngừng hiện ra trong đầu đám người Hạ Bình Nam, giống như có vô số chiếc máy bay đang ầm ầm bay qua bay lại trên đầu bọn hắn.