Chương 614: Ta Đang Yêu!
Chương 614: Ta Đang Yêu!Chương 614: Ta Đang Yêu!
"Ca! Đó chính là lão ca của ta!"
Giọng nói của Lục Khinh Hòa vang lên, tràn ngập sự vui vẻ.
"Ta đã nói rồi, đó chính là lão ca của ta mà!"
Lục Khinh Hòa thoát khỏi vòng tay của Lục Đại Hải, nhanh chóng xông lên như chim sơn ca, chạy đến trước mặt Lục Thánh.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Thánh, trong mắt nàng có từng ngôi sao hiện ra, tràn đầy vẻ sùng bái.
"Lão ca, ngươi mặc bộ quân phục này thật sự quá đẹp trai!"
Lục Thánh đưa tay sờ sờ đầu Lục Khinh Hòa, cười nói: "Ngươi đã cao lên không ít."
Quả thật Lục Khinh Hòa đã cao lên, nàng cũng sắp đạt tới 1m7, khi đứng trước mặt Lục Thánh nàng có vài phần duyên dáng yêu kiều.
Tiểu nha đầu gầy gò ngây ngô ngày nào đã trưởng thành thành một tiểu cô nương.
Ngay cả Lục Thánh cũng không khỏi cảm khái thời gian trôi qua cực nhanh.
Sau khi hai vợ chồng Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân trải qua sự khiếp sợ và kinh ngạc ngắn ngủi, bọn họ cũng có thể coi như phục hồi lại tỉnh thần.
Dù sao Lục Thánh cũng là con ruột của bọn họ, lúc đầu bọn họ không dám nhận, nhưng hiện tại đã xác nhận thân phận thì bọn họ làm sao còn quan tâm hắn là đại nhân vật hay là cái gì.
Cả nhà Lục gia đứng ở cửa nhà nói chuyện, tiếng cười như chuông bạc của Lục Khinh Hòa không ngừng vang lên.
Căn biệt thự bên cạnh mở cửa ra, một lão giáo sư đeo kính thò đầu ra nhìn xem.
"Ơ kìa, vị Vũ Khúc Tinh của Lục gia đã trở lại rồi à? Độ phô trương càng lúc càng lớn nha!"
Đám người Hạ Bình Nam đứng như trời chồng ở bên cạnh nhìn xem tất cả.
Ngay từ đầu bọn hắn đều lộ ra vẻ khiếp sợ ngây ngốc, sau khi phục hồi lại tỉnh thần bọn hắn liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cuối cùng bọn hắn trở nên trầm mặc, trong lòng trăm vị tạp trần, ai cũng nói khôêng nên lời. "Đi thôi, vào nhà nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm." Lục Thánh đề nghị.
Thành phố Bạch Hà tuy rằng không có tuyết rơi, nhưng thời tiết cũng rất lạnh, dù sao cũng đã bắt đầu vào mùa đông.
"Được được..."
Vợ chồng Lục gia cao hứng, nhân tiện chào hỏi đám người Hạ Bình Nam, còn có thiếu tướng quân khu trong tay vẫn cầm áo khoác quân đội của Lục Thánh.
"Vào nhà đi các vị lãnh đạo."
"Thôi." Hạ Bình Nam cười khổ, khéo léo từ chối: "Lục... Lục đại tướng vừa trở về, chúng ta là người ngoài nên sẽ không tiện quấy rầy các ngươi tâm sự. Ngày khác chúng ta lại đến bái phỏng."
Nói xong hắn nhìn về phía Lục Thánh. Hắn chủ yếu vẫn là xem ý tứ của Lục Thánh, vì lời nói của Lục Thánh lớn nhất ở đây.
Lục Thánh cũng không giữ lại, gật đầu nói: "Lão Hạ, Lão Tiêu, hôm nào ta sẽ mời các ngươi tới uống trà nhé."
"Được."
Hạ Bình Nam gật đầu, Tiêu Ngọc Hà càng thêm kích động.
Bọn hắn bây giờ còn có thể được Lục Thánh nhớ kỹ tên, đây là một chuyện cực kỳ vinh quang.
"Ai da, các vị lãnh đạo ở lại ăn một bữa cơm thật tốt đi, đồ ăn đã mua xong rồi."
Hai người Lục Đại Hải cùng Trịnh Ngọc Phân lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nhưng cũng không kịp nói quá nhiều liền bị Lục Thánh đưa vào trong nhà.
Thiếu tướng quân khu lão Tiền vẫn cầm áo khoác quân đội của Lục Thánh, cung kính đưa vào cửa rồi mới xoay người rời đi, cực kỳ giống như cảnh vệ viên đi bên cạnh thủ trưởng.
Sau khi cửa nhà Lục gia vừa đóng, đoàn người chỉ lưu lại hai vị sĩ quan canh giữ ở cửa Lục gia, những người còn lại đều nhanh chóng lên xe.
Hạ Bình Nam trực tiếp chui vào chiếc xe quân khu đưa Lục Thánh về nhà.
Cửa xe vừa đóng thì vẻ khiếp sợ trên mặt Hạ Bình Nam mới triển lộ ra.
"Lão Tiền, ngươi mau nói cho ta biết Lục... Lục đại tướng rốt cuộc có tình huống gì!"
"Tình huống gì sao?" Thiếu tướng quân khu lão Tiền một bên kêu gọi tài xế lái xe, một bên nghĩ đến điều gì mà thần sắc ngạc nhiên nói: "Ngươi vị này nhé!"
Vẻ mặt Hạ Bình Nam phức tạp, hỏi: "Nếu đùng là vậy thì ngươi nghĩ sao?"
"Vãi lồng!" Lão Tiền lập tức văng tục.
Hắn sửng sốt vài giây sau đó dùng một loại ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Hạ Bình Nam, nói: "Lão Hạ, ngươi sắp phát tài rồi!"
Đoàn xe màu đen chậm rãi chạy ra khỏi tiểu khu mang theo dư vị khiếp sợ đi xa.....
Tại Lục gia.
"Ca, tại sao ngươi lại trở thành đại tướng quân khu!"
"Từ lúc nào thế?"
"Đúng vậy đó tiểu Thánh! Ngươi làm sao lại trở thành của Đông khu, ngay cả đốc tỉnh nhìn thấy ngươi cũng đều phải khách khí như vậy a!"
Lục Thánh vừa vào nhà đã bị ba người Lục gia vây quanh dò hỏi không ngừng.
Lục Thánh ngồi ở trước bàn, đưa tay xoa trán hơi nhảy lên, nới lòng cổ áo quân đội, nói: "Cha, mẹ, bây giờ ta có chuyện quan trọng hơn muốn thương lượng với hai người."
Ba người Lục gia nhìn thấy Lục Thánh nghiêm túc như vậy mà không khỏi nghiêm túc lên. Bọn họ ngồi xuống ghế, cảm thấy đang có chuyện lớn xảy ra.
"Tiểu Thánh, có chuyện gì vậy?"
Trên mặt hai vợ chồng Lục gia lộ ra vài phần khẩn trương.
Đôi mắt Lục Thánh bình tĩnh tuyên bố: "Ta đang yêu!"
"Cái gì?!!"...