Chương 620: Một Quả Tên Lửa
Chương 620: Một Quả Tên LửaChương 620: Một Quả Tên Lửa
Quách Ngải Oánh ngồi trước máy tính, lại phát hiện mình căn bản không có chuyện gì để làm.
Nàng được giao nhiệm vụ khẩn cấp nhưng cấp trên chỉ nói với nàng nhiệm vụ lần này nàng cần phối hợp với một vị đại nhân vật có thân phận địa vị cực kỳ khủng bố, nàng nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của đối phương vô điều kiện.
Ngoài ra Quách Ngải Oánh hoàn toàn không biết gì cả.
"Rốt cuộc là nhiệm vụ gì?" Trong đầu Quách Ngải Oánh thầm hỏi.
Nàng cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, ngoại trừ nàng và vị thủ trưởng vô cùng trẻ tuổi trước mặt thì cả đoàn tàu chỉ có các tiếp viên và một ít binh sĩ, nhìn không ra có bao nhiêu cảm giác nghiêm trọng.
Mà vị đại nhân vật thủ trưởng có thân phận khủng bố kia từ lúc lên tàu chỉ một mực nhàn nhã uống trà xem báo hoặc là nằm ngủ, hoàn toàn không có nửa điểm cảm giác cấp bách nên có khi thân ở trong nhiệm vụ.
"Có lẽ là do ta quá khẩn trương, đây vốn chỉ là một cái nhiệm vụ bồi tiếp đại nhân vật đơn giản mà thôi." Quách Ngải Oánh tự an ủi mình trong lòng.
Nàng đã hoàn toàn thư giãn, dời ánh mắt khỏi màn hình máy tính trước mặt, quay đầu nhìn xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Lúc này đoàn tàu cao tốc đang đi qua một đoạn đường núi, ven đường đều là đồi núi và rừng cây kéo dài nhấp nhô.
Tuy rằng đang là mùa đông giá rét, rất nhiều đồi núi rừng rậm đều đã trụi lủi, cũng không phải cảnh sắc quá đẹp, nhưng tốt xấu gì cũng làm dịu đi tâm tình khẩn trương của Quách Ngải Oánh, làm cho tỉnh thần nàng lúc trước vẫn bị vây trong trạng thái căng thẳng đã càng ngày càng thả lỏng, tùy ý.
Quách Ngải Oánh nhìn xem phong cảnh đơn điệu tương tự nhau không ngừng xet qua bên ngoài cửa sổ.
Sau khi sự căng thẳng hoàn toàn giảm đi, một tia buồn ngủ dần dần đánh úp tới, mí mắt nàng không ngừng trở nên nặng nề.
Quách Ngải Oánh một tay chống má, ánh mắt nàng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngừng tới gần mộng đẹp.
Đột nhiên có một loại cảm giác bất an mãnh liệt kéo Quách Ngải Oánh ra khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê. xem bốn phía.
Quách Ngải Oánh nhìn thấy vị thủ trưởng trẻ tuổi kia đang nửa tựa vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền, cũng không biết là hắn đang ngủ hay đang làm gì.
Cả toa xe ngoại trừ nàng ra thì cũng không có ai khác, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, hết thảy có vẻ rất bình thường, nhưng cảm giác bất an trong lòng nàng lại càng ngày càng mãnh liệt.
Loại cảm giác này giống như có chuyện gì cực kỳ không tốt sắp phát sinh, tựa như có đại họa sắp lâm đầu.
Cảm giác này vô cùng rõ ràng, làm cho Quách Ngải Oánh không hiểu sao tâm hoảng ý loạn.
Nàng nhanh chóng nhìn xem thời gian, phát hiện mình vậy mà chưa ngủ tới nửa giờ.
Quách Ngải Oánh không ngừng tìm kiếm nguồn gốc gây ra sự bất an này của nàng.
Trong xe không hề khác thường, Quách Ngải Oánh không thu hoạch được gì.
Nàng nhìn xem vị thủ trưởng trẻ tuổi đang ngủ say mà trong lòng thầm nghĩ có nên đem suy nghĩ vô căn cứ này của mình báo cáo với đối phương hay không.
"Nhưng nhỡ đâu chỉ vì ta tâm tình khẩn trương mà sinh ra ảo giác thì sao? Vậy thì ta sẽ biến thành một kẻ kéo chân bôi đen quân khu, nói không chừng tại trạm kế tiếp ta sẽ bị đuổi xuống tàu a."
Quách Ngải Oánh đang rối rắm thì vô tình quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lúc này bên ngoài cửa sổ có ánh nắng tươi sáng nhưng cũng không chói mắt.
Đoàn tàu đang đi qua một vùng đồng bằng, cách đó không xa có mấy ngọn núi cao.
Quách Ngải Oánh bỗng nhiên nhìn thấy trong tầm mắt của mình xuất hiện một chấm đen.
Nàng cảm thấy tò mò nên nhịn không được hơi ghé mắt ra quan sát.
Cái chấm đen kia từ không trung bay tới với tốc độ cực nhanh, chỉ chốc lát sau nó liền trở nên rõ ràng.
Hình như... là thứ gì đó đang bay về hướng đoàn tàu!
Ouách Ngài Oánh nhìn chằm chằm vào chấm đen kia khângn chớn mắt. Nàng cảm giác nó giống như một quả bóng chì màu đen đang lao nhanh về phía đoàn tàu.
Nhưng ai có thể ném được một quả bóng chì xa như vậy chứ? Thế giới này cũng không phải là phim hoạt hình a!
Quách Ngải Oánh nhất thời cảm thấy buồn cười, tiếp tục nhìn xem chấm đen kia.
Nhưng khi chấm đen kia càng ngày càng gần, hình dạng càng ngày càng rõ ràng, cảm giác bất an trong lòng Quách Ngải Oánh cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Nàng nhìn chằm chằm vào chấm đen nhanh chóng phóng đại kia mà vẻ nghỉ hoặc trên mặt càng ngày càng nồng đậm.
VùI!
Điểm đen cắt ngang bầu trời, Quách Ngải Oánh rốt cục hoàn toàn thấy rõ toàn cảnh chấm đen kia.
Đó là một quả tên lửa hình nón đường kính ba mươi cm, dài ba mét, toàn thân đen thui.
Quả tên lửa màu đen này phun ra đuôi lửa hừng hực, chỉ trong nháy mắt đã tới gần đoàn tàu.
Ánh mắt Quách Ngải Oánh trừng to, đồng tử co rút lại, biểu tình trên mặt cũng dần dần dại ra.
Thời gian trong nháy mắt này phảng phất như bị kéo dài vô hạn.
Quách Ngải Oánh trơ mắt nhìn xem quả tên lửa màu đen cách đoàn tàu càng ngày càng gần.
20 mét, 10 mét, 5 mét, ...
Cuối cùng chỉ còn chưa tới một mét, Quách Ngải Oánh thậm chí có thể thấy rõ ký hiệu đầu lâu ác ma màu trắng sơn trên quả tên lửa đang cười gần với mình.
Cảm xúc của Quách Ngải Oánh trong nháy mắt liền đột phá giới hạn, nàng có thể nghe được âm thanh trái tim mình đang chậm rãi tăng lên.
Giờ này khắc này Quách Ngải Oánh rốt cục biết rõ vì sao nhiệm vụ này sẽ bị cấp trên cho là cấp SSS.
Quách Ngải Oánh muốn đứng lên đi nhắc nhở vị thủ trưởng đang ngủ yên phía sau mình, nhưng đáng tiếc tất cả đều đã quá muộn.
Quách Ngải Oánh cái gì cũng không làm được, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn xem quả tên lửa màu đen đã gần sát cửa sổ đoàn tàu cao tốc, cảm điác bất an trona lồng nàng mãnh liê† như thủy triều hoàn toàn nuết chi7na tâm trí nàng, khiến cho đầu óc nàng trở nên trống rỗng.