Chương 622: Ra Tay Chớp Nhoáng
Chương 622: Ra Tay Chớp NhoángChương 622: Ra Tay Chớp Nhoáng
Trên một ngọn đồi cao hơn trăm mét, một nam nhân ngoại quốc mái tóc màu nâu nhạt, đồng tử hiện ra màu xanh lam, thân hình cao hơn hai mét, dáng người cân xứng kiện mỹ đang nhìn chằm chằm bên dưới.
Trong tay hắn còn xách theo một cái ống phóng tên lửa cực lớn. Cái máy này nặng chừng mấy tấn nhưng lại bị hắn một tay tùy ý xách theo, thần thái thoải mái giống như cầm đồ chơi bằng nhựa.
Ánh mắt nam nhân ngoại quốc vẫn nhìn chằm chằm một đoàn tàu cao tốc đang chạy nhanh qua cách hắn mười km.
Hắn không dùng kính viễn vọng nhưng thị lực lại rất kinh người.
Lúc này trên mặt hắn vừa mới lộ ra vài phần biểu cảm nghỉ hoặc, trong con ngươi màu xanh lam phản chiếu ra một chấm đen đang cấp tốc phóng đại.
"Đáng chết!"
Đồng tử của nam nhân ngoại quốc co rút lại, tiện tay vứt đi ống phóng tên lửa trong tay, trực tiếp từ trên ngọn đồi cao hơn trăm mét nhảy xuống.
Thân hình hắn nhanh chóng lao xuống dưới, một đạo bóng đen đột phá tốc độ âm thanh bay qua sát vai hắn.
Ẩm!!!
Ngọn đồi trực tiếp bị một đám mây hình nấm nho nhỏ bao phủ, toàn bộ đỉnh núi đều bị đánh nát.
Ánh lửa hừng hực, vô số đá vụn bắn ra bốn phía, cuồn cuộn rơi xuống.
Nam nhân ngoại quốc rơi xuống giữa không trung, vẻ mặt không chút hoảng hốt.
Hắn từng bước tiến về phía trước, mỗi một bước đi dưới chân hắn sẽ nổ tung một đoàn sóng khí màu trắng, truyền ra âm thanh nổ vang.
Cỗ phản lực trên không cường đại này chẳng những hoàn toàn triệt tiêu trọng lực khi hắn rơi xuống, thậm chí còn đẩy hắn không ngừng hướng lên trên.
Nam nhân ngoại quốc cứ như vậy mà từng bước giẫm lên không khí, đi thằng đến đỉnh núi đối diện, vững vàng hạ xuống một tảng đá.
"Kẻ này có chút bản lĩnh, không hổ là mục tiêu có cái giá kia!" Nam nhân ngoại quốc nhìn chằm chằm đỉnh đồi nổ tung trước mắt, trong mắt hắn có hào quang hung lệ như dã thú chớp động, nói.
Bẵng nhiên trana lòng nam nhân nữoali aquấc eá cảm đñiác mà nhanh chóng xoay người lại.
Một giây sau đồng tử của hắn liền co rút lại, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Chỉ thấy một nam thanh niên ăn mặc quân phục đang giẫm vào hư không từng bước nhanh chóng đi về phía hắn giống như hắn vừa mới làm.
Nhưng khác với nam nhân ngoại quốc tạo ra tiếng nổ, nam thanh niên mặc quân phục này lại không hề có nửa điểm âm thanh, hiện ra một loại cảm giác thoải mái như ăn cơm uống nước.
Điều này làm cho nam nhân ngoại quốc không khỏi nhớ tới những gì hắn thường đọc trong tiểu thuyết của Long Quốc, đó là hình ảnh tiên nhân ngự không phi hành.
"Tinh thần niệm sư!"
Đôi mắt nam nhân ngoại quốc lóe lên, trên mặt nở nụ cười càng Thịnh, mở miệng nói: "Trách không được a, kẻ này thật sự thú vị."
Lúc này nam thanh niên mặc quân phục đã dừng lại cách nam nhân ngoại quốc mấy chục mét.
Thân thể hắn thẳng tắp, không đội mũ quân đội, lộ ra mái tóc đen bồng bềnh.
Tướng mạo của nam thanh niên cực kỳ tuấn mỹ, khí chất lạnh như băng mà lại thoát tục, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên người nam nhân ngoại quốc, trên tay hắn cầm theo vũ khí lạnh trường đao màu vàng nhạt vô cùng sắc bén.
"Tuyệt vời, ngươi tới rất vừa vặn." Nam nhân ngoại quốc cười với nam thanh niên mặc quân phục, nói: "Ta đang suy nghĩ nên giết ngươi như thế nào, không nghĩ tới ngươi vậy mà tự mình chạy tới tìm ta."
Nam nhân ngoại quốc giãn người ra, thân thể hắn vốn đã cao lớn, sau khi tứ chỉ hoạt động thì cơ bắp trên người hắn phảng phất như cũng được mở rộng.
Cả người nam nhân ngoại quốc bành trướng lên một bậc, bên trong thân thể cường tráng của hắn truyền ra tiếng răng rắc như cơ giáp hạng nặng khởi động.
"Ngươi làm cho ta nhớ tới ta lần trước đến Long Quốc gặp phải những tên mặc quân phục kia. Bọn hắn cũng giống như ngươi, soái khí, trẻ trung, dũng cảm và tựa như cỏ tươi mềm mại mà yếu ớt bị giẫãm nát." Nam nhân ngoại quốc dùng tiếng phổ thông lơ lớ của Long Quốc để nói, trong mắt hắn lộ ra ánh sáng tàn nhẫn hung lệ, ngữ điệu lạnh lẽo: "Loại cảm giác này thật sự làm cho ta rất mê say." Nam nhân ngoại quốc nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bệch.
"Ta quên nói cho ngươi biết ta là người của Hắc Ma Xã."
Lúc này nam thanh niên tuấn mỹ đứng đối diện nam nhân ngoại quốc vẫn lằng lặng nhìn xem, mở miệng hỏi: "Ngươi nói xong chưa?"
Nam nhân ngoại quốc ngẩn ra, sau đó hắn liền nhìn thấy đối phương cúi đầu nhìn xem đồng hồ đeo tay và lắc đầu nói: "Một phút hai mươi giây. Di ngôn của ngươi thật là dài."
"Hả?!!"
Nam nhân ngoại quốc nhướng mày, trên mặt hắn lập tức sinh ra lệ khí.
"Tiểu tử, ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội nói di ngôn đâu."
Nam nhân ngoại quốc còn chưa nói xong thì bỗng nhiên trái tim hắn như bị một đôi bàn tay vô hình siết chặt.
Cảm giác nguy cơ đáng sợ trước nay chưa từng có giống như mũi tên đột ngột đâm vào đại não hắn.
Đồng tử của hắn co rút lại, không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì.
Nam nhân ngoại quốc cơ hồ theo bản năng, cơ bắp quanh thân hắn như sóng cuộn từng tầng lộn xộn.
Từng mảnh hắc khí từ phía dưới dâng lên, tựa hồ có thứ gì đó đang muốn phá ra khỏi cơ thể hắn.
Và rồi...
Vụt!!!
Tiếng gió rất nhỏ vang lên, cơ bắp cuồn cuộn đình trệ, thân thể nam nhân ngoại quốc dừng lại.
Hắn đình trệ vài giây rồi cả người hắn liền chia làm hai nửa, máu đen tanh hôi từ cơ quan nội tạng của hắn bắn ra, ấm ầm ngã xuống mặt đất.
Thứ trong cơ thể nam nhân ngoại quốc còn chưa kịp phá ra, chỉ vừa mới nhô lên từ trong khe hở, ngay cả cái hộp niêm phong bên ngoài, cũng đều bị cắt đôi.
Thân ảnh Lục Thánh dưới ánh mặt trời tiêu tán như bọt biển.
Một Lục Thánh khác lặng lẽ hiện ra cách mấy mét sau lưng nam nhân ngoại quốc.